Cậu dựa người vào tường, vô lực, tuyệt vọng, tựa như phải nhờ vách
tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững được. Tiêu Tiên đột nhiên trầm mặc, lẳng
lặng nhìn Trương Mục, thật lâu mới thấp giọng: "Tôi không lừa em, tôi cũng
không biết em với Tiêu Gia Hữu xảy ra chuyện như vây, ban đầu tôi vốn muốn nói
với em, nhưng giấc mộng đẹp này của em, tôi không nhẫn tâm đánh vỡ, tôi nghĩ
hai người các em chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng tất cả vẫn còn nằm trong
phạm vi tôi có thể khống chế, tôi cảm thấy tôi có thể giải quyết được, cũng có
thể xử lý tốt, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này, thoát ra khỏi
tính toán của tôi."
Trương Mục hít sâu một cái, cảm
thấy thống khổ không chịu nổi: "Tiêu Gia Hữu quá trớn với tôi, hắn hết lần
này tới lần khác tìm đến chỗ tôi kiếm chuyện gây sự, tôi ngoài miệng nói không
sao, nhưng trong lòng hận hắn đến chết đi sống lại, nhìn một mắt thôi cũng
không muốn thấy hắn. Nhưng hiện tại tôi lại cùng cha hắn kết hôn, người tôi yêu
nhất cùng người tôi hận nhất lại có quan hệ cha con, anh nói xem việc này tôi
phải làm thế nào? Ngày hôm nay khi gặp mặt cha mẹ anh, tôi cảm giác như bị lột
hết đồ rồi ném ra đường giữa thanh thiên bạch nhật, rất khuất nhục. Tại sao tôi
lại xui xẻo như vậy? Lần đầu tiên tôi yêu một người, kết quả là bị phản bội,
thật vất vả mới có thể yêu một người khác, sau đó thành ra như vậy, tôi đã làm
gì sai? Tại sao muốn trừng phạt tôi như vậy?"
"Trương Mục..." Tiêu
Tiên muốn nói chuyện, lại bị Trương Mục ngắt lời: "Nếu sớm biết mọi chuyện
sẽ như ngày hôm nay, tôi thà rằng không gặp anh, không biết anh, lại càng không
nên yêu anh, đến bây giờ, thực tế đã cho thấy, tất cả mọi việc đều sai
rồi."
Tình cảm bị đối phương phủ nhận
triệt để, thần sắc Tiêu Tiên trở nên lạnh lẽo: "Cho nên? Nếu như trước đó
em biết thân phận của tôi, sẽ không lại gần tôi, yêu tôi? Nếu như có thể biết
sớm một chút, trước khi về nước em sẽ cùng tôi chia tay? Em nghĩ như vậy sao?
Đây chính là suy nghĩ chân thật của em?"
Trương Mục không phủ nhận:
"Ngoài cách đó, tôi còn có thể làm sao? Ngày hôm nay bị mất hết mặt mũi,
chỉ nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy thống khổ rồi." Tâm tình của cậu quá kích
động, trước khi nói cũng không thèm suy nghĩ, chỉ đơn thuần muốn phát tiết.
"Thống khổ?" Tiêu Tiên
lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Mục: "Lúc trước người nói muốn kết hôn là
em, em đã nói em đã suy nghĩ rất nghiêm túc, không phải hứng khởi nhất thời,
còn nói em tuyệt sẽ không hối hận."
"Tôi biết." Trương Mục bụm mặt, vai hơi rung động, cậu muốn điên mất: "Tôi cũng không muốn, nhưng tôi không còn cách nào. Tôi thật sự yêu anh, cũng muốn cùng anh kết hôn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này." Tiếng nói của cậu mang theo nức nở cùng tuyệt vọng bi thống, thân ảnh càng lộ vẻ thon gầy đơn bạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.