Mục Thiên Chiêu ngồi trên chiếc ghế dựa gỗ tử
đàn, ôm đầu chán nản. Từ khi bị cấm cửa, gã không thể gặp mặt Hoàng đế, bây giờ
trong cung lại truyền ra tin Cừu thị bị biếm lãnh cung, Hoàng đế còn phái La
Thụy Sinh đến răn dạy mình. Mục Thiên Chiêu sinh ra đã là hoàng tử, sao có thể
chịu ấm ức này, cơn tức càng lúc càng không kiềm chế được, tranh cãi với La
công công xong hối hận cũng đã muộn.
Mấy ngày này cuộc sống của gã rất khó chịu,
thường xuyên đánh đập người bên cạnh, vợ lẫn con gã đều không dám lại gần, chỉ
có vài kẻ tôi tớ gan lớn can đảm lại đây chăm sóc.
Một người hầu lớn tuổi bưng bát canh đến nhỏ
giọng khuyên Mục Thiên Chiêu vài câu, Mục Thiên Chiêu không kiên nhẫn vẫy tay,
chửi ầm lên, người hầu không dám nán lại lâu, lặng lẽ lui ra.
Lý Ngư theo dõi động tĩnh phía dưới, thấy Nhị
Hoàng tử ngày thường mặt mũi sạch sẽ giờ râu ria xồm xoàm, cá rất hả giận.
Nhưng Cảnh Vương không định chỉ nhìn như vậy, bỗng nhiên cử động, duỗi tay mò
trong ngực rồi lấy một vật ra.
Lý Ngư nhìn thoáng qua, ngạc nhiên giật cả mình,
đây là… gối ôm cá mất tích đã lâu của cậu!
Gối ôm này là khen thưởng của một nhiệm vụ, được
làm từ chất liệu đặc biệt và trông giống hệt cá, người bình thường không sờ vào
cẩn thận cũng không phân biệt được. Đến cậu cũng quên mất vứt ở đâu rồi, sao nó
lại lạc sang chỗ Cảnh Vương?
Nghĩ đến Cảnh Vương yên lặng cầm gối ôm cá của cậu còn không trả, Lý Ngư: “...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.