"Cậu với Ninh Triết là quan hệ gì vậy?"

Tống Vân đợi Tô Khanh ở trước cổng trường rất lâu, vừa nhìn thấy cô đã lập tức hỏi.

Tô Khanh từ từ đi tới, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bình tĩnh đáp:"Chúng tôi là bạn bè."

Tống Vân còn đang định nói gì đó, nhưng Ninh Triết lại từ phía sau đi tới. Cậu làm như không thấy Tống Vân, nhấc cặp sách của Tô Khanh lên, kéo đi:"Về thôi."

"A." Tô Khanh kêu một tiếng:"Cậu đi chậm chút."

Tống Vân siết chặt tay nhìn theo hai người họ, khẽ lẩm bẩm:"Chỉ là bạn bè thôi sao?"

Cô ta đứng đó một hồi lâu, nhìn theo cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất sau con đường dài.

Trên đường đi, Ninh Triết đột nhiên hỏi:"Cậu với Tống Vân rất thân à?"

"Không thân." Tô Khanh dứt khoát đáp.

Ninh Triết cau mày:"Vậy tại sao cậu ta cứ đến tìm cậu?"

Nhắc đến việc này, Tô Khanh cũng cảm thấy nhức đầu, liếc Ninh Triết một cái:"Cái này đều nhờ phúc của cậu đấy. Cậu ta tới tìm tôi mấy lần đều hỏi chuyện của cậu."

Ninh Triết không để ý, chỉ lạnh lùng cảnh báo:"Nói tóm lại sau này cậu ít qua lại với cậu ta đi. Theo như tôi nhớ thì Tống Vân không tốt vậy đâu. Cậu ngốc như lợn, đừng để bị người ta chơi xấu."

Tô Khanh còn chưa kịp cảm động, bị mắng ngốc như lợn, trong lòng cô tức giận, ngẩng đầu phản bác:"Tôi không có ngốc."

Khoảnh khắc ấy cô như dừng lại.

Ánh nắng chiều dịu dàng trải trên gương mặt thiếu niên tuấn tú tựa ngọc. Trên mặt tràn ra sự ôn nhu, dịu dàng hiếm có. Gương mặt mang vẻ đẹp lạnh nhạt rất không dễ gần, nhưng vẫn toát ra sự trong trẻo, sạch sẽ vốn có của một thiếu niên mười tám tuổi.

Ninh Triết khẽ mỉm cười, hỏi:"Đẹp trai không?"

Sau đó chậm rãi đưa mắt nhìn cô.

Tô Khanh xấu hổ quay đầu đi, cả mặt đỏ bừng, giải thích:"Tôi không nhìn cậu, tôi chỉ nhìn tòa nhà phía bên kia thôi."

Người nào đó cũng không vạch trần cô, khóe miệng vẫn cong cong, không nói gì nữa.

Hằng năm trường cấp ba Bắc Đại sẽ luôn có những buổi lễ kết thúc một học kì rất hoành tráng. Năm nay cũng không ngoại lệ, thành tích của học kì này đã có, toàn trường đang chuẩn bị cho lễ khen thưởng. Sau buổi lễ học sinh sẽ được nghỉ đông, qua kì nghỉ sẽ bắt đầu học kì mới.

Tô Khanh lần này được giao cho nhiệm vụ làm MC của buổi lễ. Bạn đồng hành cùng cô lần này là Lưu Chính Vũ, người có thành tích thứ hai chỉ sau cô.

Cả tuần nay Tô Khanh đều rất ít khi có mặt ở lớp, đa phần thời gian đều ở hội trường tập luyện với mọi người.

Ninh Triết ngồi một mình cũng cảm thấy có hơi buồn chán, không có người để trêu chọc.

Lúc tan học, cậu cố ý đi tới hội trường xem Tô Khanh thế nào. Vừa mới đi đến bên cửa, đã nhìn thấy một tên nam sinh tươi cười nói nói gì đó, Tô Khanh cũng rất tự nhiên mà đáp lại.

"Cậu có khát nước không? Mình đi mua nước cho cậu."

Tô Khanh khách sáo từ chối:"Tôi không khát, cảm ơn cậu."

Lưu Chính Vũ lại hỏi:"Vậy cậu đói bụng không? Mình mua cho cậu chút đồ ăn."

Con người Lưu Chính Vũ có hơi nhiệt tình. Nhưng Tô Khanh bình thường lại sống khá khép kín, rất thích sự an tĩnh, nên chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi một lát. Đối mặt với Lưu Chính Vũ, cô có hơi phiền não.

"Tôi không đói, tôi ngồi một lát là được."

Ninh Triết mở cửa đi vào, ánh mắt của hai người bên trong đều nhìn về phía cậu.

Cậu đưa chai nước về phía Tô Khanh, lạnh tanh nói:"Nhặt được, cho cậu đấy."

Tô Khanh liếc cậu ta một cái, nghiến răng nói:"Cảm ơn cậu."

Sau đó cô vặn nắp chai nước, ngửa cổ uống một ngụm.

Lưu Chính Vũ đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng:"Khanh Khanh, đây là ai vậy?"

Tô Khanh liền giới thiệu:"Cậu ấy tên Ninh Triết, bạn cùng bàn của tôi."

Cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Cậu gọi cậu ấy là gì?" Ninh Triết dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lưu Chính Vũ, hai tiếng Khanh Khanh vừa rồi cực kì chói tai.

Lưu Chính Vũ vừa nghe thấy tên Ninh Triết đã run rẩy, làm ra vẻ bình tĩnh đáp:"Khanh Khanh."

Cô nhận ra cái gì không đúng rồi. Lưu Chính Vũ đột nhiên gọi cô như thế, hai người cũng không thân thiết tới mức đó mà?

Ninh Triết nhíu mày, rũ mi mắt nhìn Tô Khanh:"Cậu với cậu ta thân như vậy?"

"Mình xin lỗi, về sau mình sẽ không gọi vậy nữa." Lưu Chính Vũ sợ phiền phức, dù sao Ninh Triết cũng không phải người tốt, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

Lúc này đầu mày Ninh Triết mới dãn ra, khẽ nói:"Cậu tập đi, tôi ở ngoài chờ cậu."

"Chờ tôi làm gì?" Tô Khanh không hiểu.

"Hỏi nhiều."

Ninh Triết vừa đi khỏi, Lưu Chính Vũ đã lên tiếng:"Hình như bạn cùng bàn của cậu không thích mình lắm, trông cậu ấy rất hung dữ. Bình thường cậu ngồi cùng cậu ấy có bị sao không?"

Tô Khanh ngước mắt nhìn Lưu Chính Vũ, vô thức bảo vệ Ninh Triết:"Không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu ấy không làm gì tôi cả, cậu ấy rất tốt."

"Dù sao cậu ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Mình chỉ lo lắng cậu ta ăn hiếp cậu."

Phiền chết đi được. Mấy lời này khiến cô cực kì không thoải mái.

Tô Khanh có hơi không vui, đáp:"Ninh Triết là loại người gì cậu hiểu rõ lắm sao?"

Lưu Chính Vũ dừng lại một lát, lại nói:"Cậu ta đánh nhau, hút thuốc, thành tích lại khá như vậy, nhất định là gian lận. Người như vậy không đáng tin chút nào, cậu ta là người xấu, mình lo lắng thay cậu."

"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi. Ninh Triết là người như thế nào không liên quan đến cậu."

Lưu Chính Vũ cười gượng gạo:"Vậy mình không nói nữa."

Ở bên ngoài, Ninh Triết nhìn chăm chăm vào hai người phía bên trong. Không nghe rõ hai người họ nói gì, nhưng lại khiến Ninh Triết có chút không vui.

Cậu cảm thấy tên họ Lưu đó thật chướng mắt.

Lúc này Tống Vân đột nhiên xuất hiện, cô ta là thành viên của đội văn nghệ, đang luyện tập cho buổi lễ sắp tới. Phòng tập múa lại vừa hay kế bên hội trường.

Tống Vân theo ánh mắt của Ninh Triết nhìn vào trong, làm như vô ý nói:"Hai người họ trông hợp nhau thật. Họ cùng một thế giới, cùng một kiểu người, nói chuyện rất hòa hợp."

Ninh Triết liếc nhìn Tống Vân một cái, không nói lời nào.

Tống Vân dời ánh mắt nhìn Ninh Triết, mỉm cười:"Cậu có thấy vậy không?"

"Không." Ninh Triết lạnh tanh đáp, không chừa cho Tống Vân chút mặt mũi nào.

Qua mấy giây sau, cô ta lại không biết ngượng hỏi:"Cậu tức giận rồi sao?"

Ninh Triết thiếu kiên nhẫn cau mày:"Liên quan gì đến cậu?"

"Cậu thích Tô Khanh?"

Ninh Triết không lên tiếng, lười nhiều lời với cô ta.

Tống Vân siết chặt tay, không cam lòng hỏi:"Cậu không thể tiếp tục làm bạn với mình như trước được sao?"

Ninh Triết cực kì khó chịu.

"Tôi không muốn kết bạn."

Viền mắt Tống Vân đỏ hoe:"Mình đã làm gì sai chứ?"

"Đừng giả vờ với tôi." Ninh Triết khinh thường hừ một tiếng:"Cách xa tôi một chút, đừng động vào Tô Khanh."

Nước mắt Tống Vân rơi lã chã, sự giận dữ trong lòng ngày một dâng trào.

Giọng nói vô cảm của Ninh Triết lại truyền đến:"Tôi đang cảnh cáo cậu, đừng để tôi lặp lại lần nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play