Hai người đi ăn tối, sau đó Ninh Triết đưa cô về kí túc xá.
Tay Ninh Triết nắm chặt tay cô, mấy ngón tay đan xen vào nhau, dính chặt không rời. Anh lưu luyến nhìn cô, khẽ nói:"Để được nắm tay em, ôm em trong lòng, anh đã phải cố gắng rất nhiều."
Tô Khanh chìm đắm trong sự hạnh phúc, mỉm cười:"Không sao, từ nay về sau em cùng anh cố gắng."
Ánh mắt Ninh Triết cực kì ôn nhu, đưa tay vuốt ve bên má cô, hơi cúi người, vẫn là không nhịn được hôn cô một cái. Nụ hôn thoáng qua rất nhanh, khiến Tô Khanh có chút bất ngờ, mặt mũi đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ kia của cô, Ninh Triết ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Anh cười xấu xa trêu chọc cô.
"Hôm nay tha cho em. Sau này anh sẽ từ từ đòi lại."
Tô Khanh giương mắt nhìn Ninh Triết, bỗng dưng muốn tính sổ chuyện cũ, liền hỏi:"Anh nói anh thích em từ lúc nào?"
Ninh Triết lập tức quái gở nhìn cô:"Sao em lại hỏi chuyện đó?"
"Anh cứ nói đi."
Ninh Triết liền suy nghĩ một lát, thành thật đáp:"Anh không biết."
Mấy ngón tay thon dài của anh khẽ duỗi ra, chạm lên mái tóc rối loạn trong gió của cô, chậm rãi vuốt vuốt, thanh âm đều đặn:"Từ lúc em không màng nguy hiểm giả làm cảnh sát đến cứu anh ở trong con hẻm nhỏ kia?"
"Hay là lúc chúng ta cùng đến quán của Quan Du ăn thịt nướng, nhìn em ngưỡng mộ anh ta, còn khen anh ta đẹp trai, anh cực kì đố kị?"
Mấy ngón tay khẽ trượt xuống gò má cô, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt của anh lại khiến người đối diện bủn rủn tay chân:"Hay là lúc em mắng anh vì không hòa thuận với bố Ninh, giúp anh suy nghĩ thông suốt?"
Nói đến đó, anh chỉ khẽ lắc đầu:"Khanh Khanh nhà chúng ta có quá nhiều ưu điểm, anh thật sự không biết đã thích em từ lúc nào."
Tô Khanh không nhịn được cười thành tiếng, mặc dù trong mắt đều tràn ra sự hạnh phúc, nhưng ngoài miệng vẫn chê Ninh Triết sến.
Dĩ nhiên Ninh Triết không thể chấp nhận là mình sến. Anh lập tức phản bác:"Không hề, anh không hề sến. Đó đều là lời thật lòng của anh, tại vì em quá tốt, anh mới không biết mình thích em từ lúc nào."
"Hóa ra là anh yêu thầm em?" Tô Khanh đắc ý giương mắt nhìn anh.
Ninh Triết xùy một tiếng, hung hăng nhéo nhéo một bên má của cô:"Yêu thầm bà xã có gì mất mặt chứ?"
Mặt Tô Khanh lập tức đỏ lên, cô nhỏ giọng mắng anh:"Cái gì mà bà xã? Anh đừng có nói nhảm."
Anh chỉ cười rất vui vẻ nhìn cô.
Hai người thâm tình nhìn nhau, mắt đối mắt. Giữa khung cảnh lãng mạn như vậy, đột nhiên Thẩm Văn Kha xuất hiện.
"Khanh Khanh, Ninh Triết?"
Tiếng gọi này đã phá vỡ bầu không khí lãng mạn này.
Hai người xoay đầu nhìn về phía Thẩm Văn Kha. Dường như Thẩm Văn Kha cũng nhận ra điều gì đó, đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như dao của Ninh Triết, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
"Mình trở về kí túc xá, thấy hai cậu đứng đây, nên chào hỏi một chút. Làm phiền rồi."
Thẩm Văn Kha giải thích, rất thức thời làm như không nhìn thấy gì, đi qua hai người, phất tay:"Hai người cứ tiếp tục đi."
Sau đó quay lưng nhanh chóng đi vào trong.
Tô Khanh lên tiếng:"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ai về phòng nấy thôi."
"A." Người nào đó khẽ rên một tiếng, thấp giọng nói:"Anh còn chưa nhìn em đủ mà?"
Cô chật lưỡi một cái, dứt khoát xoay người:"Em đi đây, anh mau vào trong đi."
Lúc Tô Khanh mở cửa phòng đi vào, vừa hay Lộ Dung cũng về. Hai người vui vẻ chào hỏi nhau mấy câu, sau đó Lộ Dung than vãn.
"Mấy ngày này tớ bận chết mất, Trương Dao cũng không thấy mặt mũi đâu, phòng của chúng ta lâu lắm rồi không tụ họp đủ ba người a."
Tô Khanh đang sắp xếp đồ đạc trên bàn, do dự không biết có nên nói chuyện của Trương Dao cho Lộ Dung biết hay không. Cũng do dự liệu Lộ Dung có biết chuyện này hay chưa?
Thấy cô im lặng trầm mặc như vậy, Lộ Dung cũng chú ý tới, ân cần hỏi thăm:"Cậu sao thế, không khỏe à?"
Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu mỉm cười:"Không sao."
"À phải rồi." Lộ Dung cười cười nói:"Vừa nãy thấy cậu với nam thần Ninh đứng ở dưới tình tình tứ tứ, xem ra là chính thức hẹn hò rồi?"
Cô cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu:"Ừm, bọn tớ bên nhau rồi."
Lộ Dung hô một tiếng:"Ô, nhanh như vậy mà nam thần Ninh đã cướp được trái tim của Tô học bá rồi à? Hay lắm, hay lắm, trai tài gái sắc, xứng đôi."
Vừa hô vừa không tiếc giơ lên ngón cái, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Tô Khanh bị chọc cười, khẽ mắng đùa cô ấy nhỏ tiếng thôi. Hai người vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Đến nửa đêm lúc hai người đã chìm vào giấc ngủ thì Trương Dao mới trở về. Mặc dù đã cố gắng nhẹ nhàng cẩn trọng nhưng vẫn phát ra tiếng động đánh thức Tô Khanh.
Tô Khanh bị đánh thức cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nằm trên giường nhắm mắt. Trương Dao lục lọi cái gì đó ở phía dưới, nhưng lại không bật đèn, cầm điện thoại mở đèn pin âm thầm tìm kiếm.
Đột nhiên điện thoại trên tay Trương Dao đổ chuông. Cô ta giật bắn mình lập tức nghe máy, sau đó nhìn lên giường của Tô Khanh và Lộ Dung, thấy hai người không bị đánh thức, mới an tâm nhỏ giọng alo một tiếng.
Không biết đầu dây bên kia là ai, đã nói gì với Trương Dao. Chỉ nghe tiếng cô ta tức giận đè nén đến mức thấp nhất:"Anh đừng có quá đáng. Tôi thực sự đã gom hết tiền có thể gom được rồi."
Mấy giây sau không biết đối phương nói gì, Trương Dao dường như vẫn cực kì tức giận:"Đồ cặn bã, tên khốn khiếp, sao anh có thể nói ra những lời đó?"
Sau đó cô ta cúp máy, cũng không tiếp tục lục lọi nữa, lặng lẽ trèo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau lúc Tô Khanh và Lộ Dung thức dậy, Trương Dao đã rời đi.
Tô Khanh không nói đến chuyện tối hôm qua, thay quần áo xong thì thu thập đồ đạc vào túi để chuẩn bị lên lớp. Đột nhiên cô nhìn thấy ngăn kéo tủ bên dưới của mình bị hở ra một chút. Có một loại dự cảm không lành kéo đến, Tô Khanh chậm chạp kéo ngăn tủ ra.
Đồ bên trong của cô đã bị lục tung lên. Ngăn kéo này nằm ở dưới cùng của tủ, cô dùng để đựng những vật ít khi dùng đến. Cô cũng để vài món quà sinh nhật của các bạn học cũ tặng, có vài cái đồng hồ và trang sức. Mặc dù giá trị không lớn, bình thường cũng không ai chú ý tới, nhưng bây giờ lại không cánh mà bay.
Tô Khanh rũ mi mắt nhìn ngăn kéo rối loạn, trong lòng đã có một đáp án, nhưng lại không dám nghĩ tới. Cô chỉ khẽ lên tiếng:"Lộ Dung, ngăn kéo của tớ có dấu hiệu bị người khác lục lọi, cũng bị mất vài món đồ. Cậu kiểm tra lại đồ của cậu đi, xem có còn mất cái gì không?"
"Cái gì? Phòng của chúng ta có trộm ư?" Lộ Dung lập tức hoảng hốt, vội vội vàng vàng kiểm tra lại đồ đạc của mình.
Qua một lúc sau Lộ Dung nói:"Tớ không bị mất cái gì cả. Cậu đã kiểm tra kĩ càng chưa? Phòng của chúng ta vậy mà lại xảy ra chuyện mất trộm?"
Tô Khanh gật đầu:"Tớ đã kiểm tra kĩ rồi."
Cô vốn dĩ không muốn nói ra đáp án trong lòng mình, bởi vì nếu là thật, thì rất khó chấp nhận. Cô muốn đợi Trương Dao về sẽ nói chuyện riêng cùng cậu ta. Vậy nên cô bình tĩnh bảo:"Dù sao cũng không phải đồ gì đắt tiền, không sao đâu."
Lộ Dung do do dự dự một lát, ngập ngừng nói:"Tối hôm qua Trương Dao trở về đã lục lọi cái gì đó, tiếng động đó đã đánh thức tớ. Tớ thật sự không muốn nghĩ cậu ấy là người như vậy, nhưng chuyện mất trộm xảy ra trong phòng chúng ta không phải chuyện nhỏ. Tớ nghĩ cậu nên báo cáo với quản lý, chúng ta nói chuyện điều tra rõ ràng."
Bàn tay đang thu thập đồ đạc của Tô Khanh khựng lại, hóa ra Lộ Dung cũng bị đánh thức. Cô quay đầu nhìn Lộ Dung:"Tối hôm qua tớ cũng bị đánh thức."
Vẻ mặt Lộ Dung tràn ra sự ngạc nhiên:"Vậy sao vừa nãy cậu còn muốn bỏ qua?"
"Tớ không dám nghĩ." Tô Khanh nói.
Lộ Dung:"Hôm qua hình như cậu ấy còn cãi nhau với ai đó qua điện thoại, có liên quan tới tiền bạc."
Chuyện đã tới nước này, Tô Khanh cũng không tiếp tục giữ im lặng nữa.
"Lộ Dung, cậu có biết chuyện mẹ của Trương Dao nhập viện, cần một số tiền lớn để phẫu thuật không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT