Cô còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Văn Kha đã chen vào:"Cậu ấy có hẹn với tôi rồi, cậu cứ về trước đi."
Ánh mắt Ninh Triết hết nhìn Thẩm Văn Kha, lại di chuyển lên mặt Tô Khanh, chậm rãi nói:"Không còn sớm nữa, buổi tối đi lung tung bên ngoài không an toàn."
"Tôi đi chợ đêm, không phải đi lung tung." Tô Khanh phản bác.
Thẩm Văn Kha nói:"Hay là cậu cũng muốn đi cùng?"
Không ngờ Ninh Triết lại rất thoải mái gật đầu:"Được thôi."
Giống như chỉ đợi có vậy.
Ba người sóng vai nhau đi vào trong chợ đêm đang cực kì náo nhiệt.
Thẩm Văn Kha hào hứng kéo Tô Khanh chạy qua chỗ bán đồ lưu niệm, chỉ vào đủ thứ hỏi cô:"Cậu thích cái nào? Mình tặng cậu."
"Cái vỏ sò này nhé?"
"Hay là cái dây chuyền này?"
Tô Khanh cũng rất phối hợp, cô chỉ vào một cái móc khóa vỏ sò trong góc, nói:"Cái đó đi."
Nụ cười của Thẩm Văn Kha tươi hơn:"Được."
Tính tiền xong, nhìn móc khóa trên tay Tô Khanh, Thẩm Văn Kha chế giễu cô:"Cậu chọn xấu quá."
"Là quà của mình, mình có quyền."
Tô Khanh nắm móc khóa trong tay, giương mắt liếc Thẩm Văn Kha.
Ở bên cạnh Ninh Triết khinh thường nói:"Trẻ con."
Tô Khanh không để ý tới cậu.
Lúc đi ngang qua hàng bán râu mực nướng, Tô Khanh muốn ăn hai cái.
Thẩm Văn Kha rất vui vẻ mua cho cô, nhưng Ninh Triết lại dứt khoát không cho cô ăn.
"Cậu có bệnh à?"
Tô Khanh tức giận.
Ninh Triết hung hăng đoạt lấy đồ ăn trên tay cô:"Buổi tối ăn dầu mỡ sẽ bị đau bụng, cậu ngốc hả?"
"Mặc kệ tôi. Tôi chỉ ăn có một chút thôi, cậu đừng lãi nhãi." Tô Khanh nghiêng người đến tranh giành.
Ninh Triết vòng ra sau lưng, Tô Khanh nghiêng người tới, đột nhiên mất thăng bằng, nhào vào ngực Ninh Triết.
Cậu sững sờ hai giây.
Không đợi Tô Khanh phản ứng, giọng điệu trêu ghẹo đã vang đến:"Cậu cố ý ôm tôi à?"
Mặt mũi Tô Khanh đỏ ửng lên, vội vàng lùi ra sau giữ khoảng cách, lúng ta lúng túng:"Tôi mất thăng bằng, ai bảo cậu cướp đồ của tôi?"
Nhân lúc Ninh Triết không chú ý, cô bực bội giật lấy đồ ăn.
Ninh Triết hơi tức giận:"Cậu dám?"
Tô Khanh cực kì nhanh, lập tức ăn một miếng lớn.
Không ngăn cản được cô, Ninh Triết có chút tức giận, lại có chút bất lực.
Thẩm Văn Kha bâng quơ nói:"Ninh Triết quan tâm cậu thật, Khanh Khanh."
Ninh Triết nhìn về phía Thẩm Văn Kha, không nói gì.
"Cậu ta chỉ muốn ức hiếp mình thôi, không phải là quan tâm." Tô Khanh sợ Thẩm Văn Kha hiểu sai giữa ức hiếp và quan tâm, liền tận tình giải thích.
Thẩm Văn Kha chỉ cười, nhìn Ninh Triết bằng một ánh mắt đầy ý vị, giống như là "tôi hiểu mà".
Ninh Triết thiếu kiên nhẫn lôi điện thoại ra xem thời gian, nói:"Muộn rồi, về thôi."
Ba người quay ngược lại để trở về khách sạn. Lúc đi ngang qua chỗ bán quà lưu niệm vừa nãy, đột nhiên Tô Khanh đi tới. Cô cầm lấy một mô hình cá mập xấu không kém gì cái móc khóa vừa nãy của cô lên, đưa nó cho Ninh Triết:"Cái này cho cậu."
"Làm gì vậy?" Ninh Triết ghét bỏ cầm con cá mập trên tay, nhưng cũng không có ý định trả lại, hỏi cô:"Sao lại cho tôi?"
Tô Khanh quay đầu:"Vì nó giống cậu."
Cô không cần nhìn cũng biết người phía sau nhất định đang nổi trận lôi đình.
Cô cầm lên một con cá heo khác đưa cho Thẩm Văn Kha:"Cái này mình tặng cậu."
Khách sạn của Thẩm Văn Kha cách khách sạn của Tô Khanh năm phút đi bộ.
Đến dưới khách sạn, Tô Khanh quay đầu mỉm cười:"Mình tới rồi, cậu mau về đi."
"Được, ngày mai mình quay lại thành phố rồi, cậu chơi vui nhé. À, chụp nhiều ảnh cho mình xem nữa." Thẩm Văn Kha nói.
Tô Khanh gật gật đầu:"Biết rồi nha, nhưng phí chụp ảnh không rẻ."
Thẩm Văn Kha chậc lưỡi:"Đừng có lúc nào cũng đòi tiền, tình cảm bao nhiêu năm còn không đủ sao?"
"Được rồi, mình buồn ngủ rồi, cậu mau về đi." Tô Khanh không muốn đôi co, liền hạ lệnh đuổi người.
Đợi Thẩm Văn Kha rời đi, Ninh Triết mới lên tiếng:"Đã về được chưa?"
"Đi đây, đi đây." Tô Khanh đáp, quay người đi nhanh vào trong.
Hai người đi vào trong thang máy. Tô Khanh lên tiếng:"Cậu nói bận việc không tới được, sao giờ lại xuất hiện?"
Ninh Triết đứng dựa ở một góc thang máy, thanh lạnh đáp:"Xong việc thì đến, trông chừng đồ ngốc nhà cậu."
"Tôi mới không cần cậu trông chừng." Tô Khanh bực bội liếc cậu:"Tóm lại là cậu bận cái gì mà thần thần bí bí vậy?"
Ninh Triết chần chừ mấy giây, sau đó thẳng thắn đáp:"Tụ tập với đám Quan Du."
Tô Khanh chậm rãi nhớ lại cái tên Quan Du, rất nhanh đã nhớ ra, a một tiếng, đuôi mắt cong cong:"Anh Quan Du gần đây thế nào?"
"Cậu quan tâm cái này làm gì?" Ninh Triết cảnh giác nhìn cô.
Tô Khanh nhìn cậu:"Đấy là phép lịch sự, hỏi thăm, được không?"
Vẻ mặt Ninh Triết lộ ra vẻ chế nhạo:"Anh ấy khỏe lắm, không cần cậu hỏi thăm. Tôi biến mất cả ngày cậu còn chẳng thèm để ý, lại đi hỏi thăm Quan Du, cậu vô lương tâm thật."
Sao lời này nghe có chút giận dỗi vậy? Tô Khanh ý vị nhìn cậu, nín cười hỏi:"Cậu đây là đố kị sao?"
Ninh Triết tiễn cô đến trước cửa phòng, Tô Khanh ngoái đầu hỏi cậu:"Cậu ở phòng nào?"
"2609." Ninh Triết giơ thẻ phòng lên, là phòng ngay bên cạnh.
Tô Khanh ồ một tiếng, cầm thẻ quẹt lên cửa, nói:"Vậy tôi vào trong đây, cậu ngủ ngon."
Ninh Triết không trả lời.
Cô đóng cửa phòng, nửa phút sau liền nghe ở bên cạnh cũng có tiếng đóng cửa.
Cô tắm rửa thay đồ ngủ, trèo lên giường cuộn tròn trong chăn. Nằm một lúc vẫn không ngủ được, cô mở điện thoại lên, gửi tin nhắn báo bình an cho Thẩm Văn Kha, sau đó tìm một bộ phim xem giết thời gian.
Mới xem được một nửa, điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn từ Ninh Triết. Tô Khanh mơ hồ nhấn vào xem, Ninh Triết hỏi cô sao vẫn chưa ngủ.
Tô Khanh nhấn phím:"Tôi đang xem phim, xem xong một tập nữa đã. Cậu cũng chưa ngủ còn gì?"
[Tôi bị cậu quấy rầy.]
Tô Khanh lập tức gửi cho cậu ta một dấu chấm hỏi to đùng.
Bên kia lại như cũ không có hồi đáp.
Tô Khanh ném điện thoại qua một bên, cũng không muốn xem tiếp nữa, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô bị cơn đau đớn từ bụng làm cho tỉnh giấc. Cả người cô thấm đẫm mồ hôi, dù điều hòa vẫn duy trì nhiệt độ, cô cũng đã đá chăn ra từ lâu.
Tô Khanh nhíu chặt mày ôm lấy bụng, lăn hai vòng trên giường. Đau chết cô rồi.
Cô với tay cầm lấy điện thoại, dè dặt nhắn tin cho Ninh Triết.
"Cậu ngủ chưa?"
Nhắn xong cô nhìn thời gian, đã gần một giờ sáng, liền không còn hi vọng gì nữa.
Cô cố gắng đứng dậy đi về phía bàn nhỏ rót một cốc nước uống cho đã khô miệng. Cơn đau ở bụng cũng giảm đi một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn thắt chặt lại khiến cô đau tới mức run rẩy hai chân.
Lúc này cửa phòng của cô bị gõ hai cái.
Tô Khanh có chút chần chừ, khó khăn phát ra âm thanh:"Ai vậy?"
"Là tôi."
Ngoài ý muốn, lại chính là Ninh Triết.
Tô Khanh chậm chạp đi ra mở cửa, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng hỏi:"Cậu chưa ngủ à?"
"Tôi nhìn thấy tin nhắn của cậu." Ninh Triết quan sát cô:"Cậu không khỏe à?"
Cô quay người đi vào trong, lúc này cô chỉ muốn nằm xuống, vừa đi vừa nói:"Tôi đau bụng."
Ninh Triết bật công tắc đèn lên, mắng cô một tiếng:"Ngốc."
Cậu im lặng đi đến mở bình siêu tốc, đun cho cô một bình nước nóng. Sau đó bảo cô đợi một chút, cậu đi ra ngoài, hơn năm phút sau đã trở về.
Tô Khanh nằm ở trên giường, mơ hồ nhìn cậu đi qua đi lại, cũng không biết cậu đang muốn làm gì.
Một lát sau Ninh Triết đi đến, sắc mặt lạnh lùng, gọi cô:"Ngồi dậy, uống thuốc đi."
"Tôi không sao, chắc là đến tháng thôi." Tô Khanh lắc đầu, cô ghét nhất chính là uống thuốc.
Ninh Triết hơi tức giận:"Đừng nhiều lời, cho dù là vì cái gì, thì vẫn phải uống thuốc. Đây là thuốc giảm đau, cậu muốn đau như vậy đến khi nhập viện à?"
Hiếm khi thấy Ninh Triết vừa tức giận lại vừa lộ ra vẻ lo lắng như vậy.
Tô Khanh gắng gượng ngồi dậy, nhận lấy cốc nước và thuốc, ngoan ngoãn uống xuống. Nghe thấy Ninh Triết ở bên cạnh bồi thêm:"Uống nhiều nước một chút."
Cô vừa đặt ly nước xuống, đã nghe cậu ở bên cạnh lãi nhãi:"Đã bảo cậu đừng ăn đồ dầu mỡ, cậu lại không nghe."
Tô Khanh nằm xuống, cảm thấy dễ chịu hơn, khép hờ mắt, nói:"Cậu giống ông già quá, ông nội tôi cũng không lãi nhãi như cậu."
"Tôi nói sai sao?" Ninh Triết đen mặt mắng:"Cậu ngốc như heo vậy."
Đột nhiên Tô Khanh cảm thấy hóa ra bị mắng cũng không quá khó chịu. Nụ cười bên môi cô càng tươi hơn, học theo lời thoại trong phim kiếm hiệp, thì thầm nói:"Đa tạ ơn cứu mạng, tiểu nữ biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Ninh Triết cười một cái, là một nụ cười bất lực. Cậu khoanh tay hỏi:"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Không đau nữa rồi." Tô Khanh xoa xoa bụng, liếm liếm môi nói:"Cơ mà râu mực nướng ở chỗ đó đúng là ngon thật, đau một chút nhưng được ăn ngon, đánh đổi cũng xứng lắm."
Ninh Triết cảm thấy bản thân hít thở không thông. Cậu hít sâu một hơi, kiềm chế không ra tay đánh cho cô bớt ngốc, nghiến răng mắng:"Còn dám nói vậy, não cậu úng nước hả?"
Cô cười hì hì nhìn dáng vẻ tức giận của cậu:"Tôi nói sự thật thôi."
Ninh Triết kéo chăn trùm lên đầu cô, lạnh tanh nói:"Ngủ đi."
Cô ở trong chăn nghe thấy tiếng của cậu nói:"Tôi về phòng đây."
Đợi cô chui ra khỏi chăn, Ninh Triết đã biến mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT