Số lượng đề tăng lên gấp nhiều so với bình thường, khối 12 hầu như không ở trường thì cũng là ở thư viện, thời gian ăn cơm cũng không dám lãng phí.
Ô Giai Nghiên muốn thi vào khoa luật của đại học Thành Châu.
Tô Khanh muốn học quản trị kinh doanh ở đại học Bắc Kinh.
Buổi tối trước ngày thi đại học, Tô Khanh đã hỏi Ninh Triết muốn học trường nào.
Cậu không trả lời, chỉ nhắc nhở cô ôn tập thật tốt, phát huy hết năng lực.
Rất nhanh kết quả đã có, Ô Giai Nghiên và Tô Khanh đều thuận lợi đỗ được trường mà mình mong muốn.
Điều bất ngờ hơn, là Ninh Triết cũng đỗ Bắc Kinh giống Tô Khanh, còn cùng chuyên ngành với cô.
Ngày nhập học, là bố Ninh đã lái xe đưa Ninh Triết, mẹ Ninh và gia đình họ Tô cùng đến Bắc Kinh.
Trên xe, phụ huynh ngồi ở hàng ghế trước nói cười vui vẻ, bố mẹ Ninh mắt đỏ hoe, không ngờ con trai lại làm được tốt như vậy.
Phía sau chỉ có Tô Khanh và Ninh Triết.
Cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu:"Đây là lý do cậu không nói với tôi trường mà cậu muốn vào à?"
"Tặng cậu bất ngờ đó, thích không?"
Ninh Triết đánh mắt sang nhìn cô, nụ cười trên môi cực kì dịu dàng.
Tô Khanh nhướn mày:"Tôi tránh còn không kịp."
Người nào đó liền thu lại nụ cười, liếc cô một cái:"Về sau phiền cậu tiếp tục quản lý tôi rồi."
"Không dám, không dám."
Mọi thủ tục nhập học rất nhanh đã được làm xong. Ninh Triết vừa vào trường nửa ngày đã trở nên nổi tiếng, bởi vì dáng vẻ cực kì đẹp trai.
Trên diễn đàn trường học đều là hình chụp trộm Ninh Triết. Mặc dù chất lượng ảnh không tốt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi sự đẹp trai ấy.
Tô Khanh thu dọn đồ đạc trong kí túc xá xong cũng lên mạng hóng hớt, sau đó gửi bài viết đó sang cho Ô Giai Nghiên cùng xem.
Vừa gửi xong lập tức có tin nhắn từ Ninh Triết.
Cô mở lên xem, toàn thân như hóa đá. Cô chuyển nhầm sang cho Ninh Triết rồi.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn trả lời của Ninh Triết.
[Ngưỡng mộ tôi hả?]
Tô Khanh sợ đến mức run rẩy, xấu hổ không nói nên lời.
Một lúc sau thì bạn chung phòng của cô đều đã đến đầy đủ. Trong đó có một người tên là Lộ Dung, cùng đến từ Đại Thành giống cô. Còn có một là người ở Bắc Kinh, phong thái sành điệu, rất thân thiện, tên là Trương Dao.
Người còn lại, cũng chính là người mà Tô Khanh không ngờ nhất, lại là Tống Vân.
Trương Dao vừa vào phòng đã chia quà cho mọi người, cực kì thân thiện nói:"Đây là chút bánh mình chuẩn bị cho mấy cậu, mong các cậu giúp đỡ nhiều hơn."
"Cảm ơn cậu." Ba người còn lại đồng loạt nói.
Tống Vân ở giường đối diện Tô Khanh, hòa nhã mỉm cười:"Tô Khanh, trùng hợp quá."
"Ừm, không ngờ lại gặp cậu ở đây." Tô Khanh khách khí gật đầu một cái.
Lộ Dung ở bên cạnh ngoái đầu sang:"Hai cậu quen nhau à?"
Tống Vân gật đầu:"Bọn mình học chung cấp ba."
Bốn cô gái thu dọn đồ đạc trò chuyện làm quen với nhau, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết hơn.
Buổi tối Tô Khanh nhận được điện thoại của Ninh Triết, cô vừa nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn quen thuộc.
[Ra ngoài đi, cùng đi ăn cơm.]
Tô Khanh cả ngày cũng chưa ăn gì, có hơi đói, liền hỏi đùa:"Cậu mời sao?"
[Không thì sao? Nhanh lên, sắp đói chết tôi rồi.]
"Được được."
Tô Khanh thay quần áo, sau đó chạy xuống dưới kí túc xá. Vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy dáng người cao cao mặc một bộ quần áo đen đứng đó.
Cô cười vui vẻ chạy đến, thân thiết gọi:"Bạn Ninh, chúng ta đi đâu ăn cơm?"
"Đối diện trường có một tiệm cơm, nghe nói rất ngon, có muốn đi không?"
Ninh Triết đang lướt điện thoại, thấy cô đến liền đem điện thoại cất đi.
Tô Khanh gật đầu:"Tôi thế nào cũng được."
Hai người sóng vai đi về phía cổng trường. Tô Khanh lên tiếng trước:"Tống Vân cũng ở đây, còn ở cùng phòng với tôi."
Ninh Triết cũng không quá bất ngờ, khẽ nói:"Sau này cậu tránh xa cậu ta một chút, có việc gì thì gọi cho tôi."
Đi được một đoạn, cậu liền sửa lại:"Không, cậu lúc nào cũng phải đi cùng tôi, nhìn thấy cậu tôi mới yên tâm được."
Hai người vừa vào quán ổn định chỗ ngồi thì Tống Vân lại xuất hiện.
Tống Vân rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Khanh, cười nói:"Trùng hợp thật nha, vậy mà lại gặp cậu ở đây."
Trùng hợp vậy sao?
Tô Khanh cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô gật đầu chào lấy lệ.
Ninh Triết ngồi ở đối diện không chút khách khí lên tiếng:"Cậu đang làm phiền chúng tôi ăn cơm đấy."
Tống Vân lập tức đứng dậy, dáng vẻ sợ hãi nói:"Xin lỗi, xin lỗi, mình sẽ lập tức đi ngay."
"Phiền cậu sau này gặp chúng tôi thì cũng giả vờ như không thấy." Miệng lưỡi Ninh Triết rất thẳng thắn, không hề để ý đến cảm nhận của Tống Vân mà thẳng thừng cảnh cáo:"Đừng tỏ ra thân thiết. Tôi không vui thì kết cục thế nào chắc cậu cũng rõ."
Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân trắng bệch, cô ta siết chặt túi xách, quay người rời đi.
Ninh Triết nhìn về phía Tô Khanh, giọng nói dịu đi rất nhiều:"Cậu mau gọi món đi."
"Cậu muốn ăn gì?" Tô Khanh lật menu.
"Tùy ý cậu." Ninh Triết thờ ơ đáp, tay sờ sờ vào túi quần, lấy ra một bao thuốc lá.
Đúng lúc bị Tô Khanh nhìn thấy, cô vươn tay cướp bao thuốc lá từ tay cậu, nhăn mặt:"Quán ăn không được hút thuốc."
Ninh Triết nhìn cô:"Tôi không định hút, tôi chỉ là lấy ra thôi."
"Bao thuốc lá này tôi tịch thu, về sau tôi sẽ để mắt đến cậu, đừng hòng hút thuốc nữa."
Vẻ mặt Ninh Triết có chút bất đắc dĩ, chậm rãi nói:"Cậu có biết cai thuốc lá rất khó không?"
Tô Khanh hất cằm:"Biết vậy mà cậu còn hút? Năm ngoái tôi đã chướng mắt cậu rồi, năm nay sẽ không để cậu tùy hứng vậy nữa đâu."
Lúc ăn cơm xong về đến dưới kí túc xá, Tô Khanh lôi trong ba lô ra một cái bật lửa, rất quen mắt. Cô giơ đến trước mặt Ninh Triết, mỉm cười:"Nhận ra không?"
Ninh Triết ung dung đút tay vào túi quần:"Cậu vẫn còn giữ?"
"Tôi vốn định vứt đi rồi, nhưng có chút chần chừ." Tô Khanh lắc lắc cái bật lửa:"Cậu còn cần không?"
"Tôi cai thuốc rồi, không cần nữa."
Tô Khanh bất ngờ dừng lại hai giây, sau đó giống như hiểu ra lời nói của Ninh Triết, vui vẻ cười lên, dùng tay làm động tác xoa xoa đầu nói:"Ngoan quá."
Bởi vì cô không với tới được đầu của Ninh Triết, còn vì cậu ta quá hung dữ, cô không dám sờ đầu cậu ta.
Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn chính là Ninh Triết đột nhiên cuối đầu xuống. Dọa cho Tô Khanh hoảng hốt lùi về sau nửa bước, lắp bắp không nói nên lời.
Ninh Triết không kiên nhẫn nói:"Cậu né cái gì? Sờ ở chỗ này mới đúng." Vừa nói vừa kéo tay cô đặt lên đầu tóc của mình.
Mấy ngón tay của Tô Khanh cảm giác mềm mềm xốp xốp, to gan hơn một chút liền vò vò mấy cái. Trong nháy mắt sự sợ hãi liền bị sự vui vẻ thay thế, cô cười thành tiếng:"Ngoan quá, ngoan quá."
Người nào đó thấy cô vui vẻ rồi mới đứng thẳng dậy, còn khinh thường hừ một cái:"Về sau đừng tùy ý giả bộ sờ đầu tôi nữa, tôi cũng đâu có lùn như thế."
Bởi vì khi nãy cô giả làm động tác xoa xoa ở thấp, nên cậu ta bị đả kích rồi sao? Làm vậy để chứng tỏ cậu rất cao lớn à?
Con người này thật ấu trĩ. Tô Khanh không nhịn được cười mấy tiếng.
Ninh Triết liếc cô:"Cười cái gì? Mau đi vào trong đi, không thấy lạnh hả?"