☆Chương 02☆Editor: ROSALINEBeta: ROSALINEHogwarts loại địa phương này, cứu thế chủ nghĩ không muốn bị người phát hiện là không thể nào.
Nguyên nhân gây ra là ở lúc Snape lên lớp cho năm sáu Ravenclaw cùng Hufflepuff, một cái ưng nhỏ ở sau khi phát luận văn xuống phía dưới khi đột nhiên nhấc tay: "Xin lỗi, giáo sư Snape. Luận văn tựa hồ không phải là do ngài sửa?"
Snape lộ ra vẻ mặt mẹ kế: "Như trò thấy đấy, người chấm bài tập có ghi chú ở dưới. Làm phiền trò động động đại não đã nhồi đầy con sên xem thật kỹ một cái, không được ở trong lớp của ta hỏi cái loại vấn đề không có chỉ số thông minh chút nào này."
Một đường nơm nớp lo sợ lên hết lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mọi người phần phật một chút chạy ra khỏi phòng học. Mấy người trực tiếp ở trên hành lang mở ra tấm da dê, thấy chú thích phía dưới kinh hô thành tiếng.
"H. Potter?"
"Có đúng hay không là Harry Potter?"
"Hoàn toàn có thể a!"
Vì vậy Hogwarts nổ.
Hầm của Snape cũng nổ, phải nói có mấy người Slytherin chịu toàn trường nhờ liều chết đi gõ cửa hầm, bởi vì dựa theo lẽ thường lúc này viện trưởng đang ở phòng làm việc của hiệu trưởng, cho nên hầm sẽ không người, hoặc là ——
Harry vung lên đũa phép mở cửa ra, thấy nửa ngày không ai ra vào không thể làm gì khác hơn là buông tờ báo, liền thấy ba Slytherin nghẹn họng nhìn trân trối ngăn ở cửa.
"Giáo sư Snape không ở, " Harry bình tĩnh mở miệng, "Nếu như các trò muốn bị thầy ấy bắt được rồi giam lại cấm túc mà nói thì có thể tiếp tục ở trong đây đờ ra đi."
Ba con rắn nhỏ chạy trối chết.
Harry thấy thanh âm đi xa, đem dược tể ổn định linh hồn nhét vào trong sô pha mới vừa uống một nửa tiếp tục uống hết.
Cho nên cậu có đúng hay không nên cân nhắc rời khỏi Hogwarts?
Snape rất nhanh biết được sự kiện này, mặt không thay đổi an bài cấm đoán dài đến một cái năm học sau rồi "Phanh ——" một tiếng đóng sầm cửa hầm.
"Thầy tức cái gì?" Harry không khỏi buồn cười, "Học sinh thật tò mò, cái này hoàn toàn bình thường mà."
Snape hừ lạnh một tiếng, vứt lại cho cậu một tấm da dê bị gấp lại.
Harry ở thời điểm sửa luận văn đến một nửa đột nhiên nghe Snape hỏi cậu: "Trò chuẩn bị dùng năm năm này làm gì?"
Đây là lần đầu tiên Snape chủ động hỏi chuyện này, Harry luôn luôn không lý giải cái gì làm một cái người trải qua tử vong còn không muốn đối mặt tử vong như thế. Cậu buông bút lông chim, suy nghĩ một chút nói: "Làm cho ba mẹ hai bức tranh treo đến quảng trường Grimmauld sau đó bồi bồi bọn họ nhiều một chút."
"Tuy rằng em cũng rất muốn treo đến nhà cũ Potter, nhưng nếu như Sirius có thêm nhiều người ở cùng chú ấy cũng là rất tốt, dù sao tương lai em —— "
Bút trong tay Snape bị bẻ gãy.
Harry câm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà tiếp tục sửa luận văn.
☆ ☆ ☆
Snape ở sau khi tinh tế quan sát thiếu niên thật lâu mới phát hiện sự khác biệt đến tột cùng ở nơi nào.
Vết sẹo trên trán phai nhạt không ít có thể lý giải, trong đôi mắt không còn ngốc hề hề cũng có thể lý giải, thậm chí là cuộc sống ở trong hầm một chút ác mộng đều chưa thấy qua càng có thể lý giải.
Nhưng y phát hiện thiếu niên vô cùng trầm mặc —— trầm mặc làm cho y không biết làm thế nào, không có gì ngoài vài câu vui đùa thình lình nổi ra trong tình hình đặc biệt lúc chấm bài tập khi thỉnh thoảng, thời gian còn lại hoàn toàn sẽ không chủ động mở miệng nói chút gì.
Kết quả Harry ở tối ngày thứ ba vừa qua khỏi Halloween hướng về phía y chào tạm biệt, y đen mặt một chút.
"Cậu Potter," Snape cắn răng nghiến lợi nói, "Nếu như trò có chút đầu óc mà nói thì nên biết bản thân nên làm cái gì! Trò cự tuyệt đi St.Mungo, không phải sao?"
"Em đương nhiên cự tuyệt đi St.Mungo, " so với y đột nhiên tức giận, thiếu niên có vẻ bình tĩnh không thôi, "Em cũng không có thể luôn luôn đợi ở chỗ này."
Snape lúc này mới phát hiện bản thân như cũ vô pháp buông tha cái "gánh nặng" này, từ giây thứ nhất đối phương ở bảy năm trước bước vào tòa thành này cho đến sau chiến tranh mất tích, y đều đã thành thói quen với bảo hộ cái "Cứu thế chủ lỗ mãng, xung động, làm việc không động não" trong mắt y này.
"Thế nhưng giáo sư, " thiếu niên có vẻ càng bình tĩnh, "Nếu như em tiếp tục ở đây, có thể bại lộ liền không đơn thuần là em."
"Hogwarts có năng lực này, " Snape đứng lên, "Còn có, nếu như ta không có nhớ lầm, nguyên nhân trò đem mình biến thành dáng vẻ như vậy còn đang ở trong trạng thái giấu giếm."
Lúc một chữ cuối cùng hạ xuống sắc mặt của Harry cuối cùng cũng có chút biến hóa, ngắn ngủi một cái chớp mắt. Snape không cách nào phán đoán biểu tình kia hẳn là thuộc về cái hình dung gì —— kinh ngạc, mất mát, có lẽ còn có chút hoảng loạn?
"Điểm này em rất xin lỗi, giáo sư." Harry quay về nhìn y, lần đầu tiên nhìn thẳng trong mắt đối phương mang theo cự tuyệt không cho phép, "Nhưng em không thể đem Hogwarts đùa giỡn."
Trong bụng toàn bộ lý do đang thành hình hoặc không thành hình trong nháy mắt bị gắng gượng bỏ vào trở lại, hai người trầm mặc giằng co một lát, cuối cùng Harry khẽ khom người nói: "Ngủ ngon, giáo sư."
Khóe mắt Snape thoáng nhìn cậu hướng vào phía trong phòng đi đến, làm thế nào cũng không há miệng nổi.
Harry đi thật, Snape ở sáng sớm ngày thứ hai sau khi đứng lên phát hiện một xấp tấm da dê thật chỉnh tề mà chất đống ở góc bàn học. Y thử tính mà vung đũa phép lên mở ra gian phòng tên tiểu quỷ nào đó đã dùng qua, bên trong khăn trải giường đệm chăn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, không hề có một vết nhăn nào, giống như thật sự không có người từng đến vậy.
Snape đè xuống tâm tình có chút kỳ kỳ quái quái trong lòng đang trong nháy mắt xông tới, đi trở về phòng bắt đầu cuộc sống hàng ngày, gia tinh đưa tới phần bữa sáng đang bốc lên hơi nóng.
"Severus, " McGonagall từ trong lò sưởi trong tường đi ra tới, "Harry có ở đó hay không?"
Snape không khỏi oán thầm vì sao cô mèo già này luôn luôn đuổi kịp trùng hợp như vậy, hắng giọng bình tĩnh nói: "Không ở."
"Thằng bé đi Hogsmeade?"
"Cũng không, " Snape chỉnh chỉnh quần áo cùng nữ Phó hiệu trưởng đi phòng khách dùng bữa sáng, "Nó rời khỏi."
☆ ☆ ☆
"Harry?" Thanh âm Sirius từ trong bức tranh vang lên, "Con đã trở về?"
"Dạ, " Harry cởi trường bào, "Con hai ngày nữa lại đi trang viên Potter một lần."
"Con kỳ thực không cần thiết như vậy, " Sirius suy tư một lát, "Dorea —— là bà nội của con á, bác ấy là một Black, cho nên chỉ cần đem lò sưởi trong tường hai nhà liên thông là được."
"Nhưng trang viên Potter phế thành như vậy con cũng không thể mặc kệ, " Harry thở dài, "Tuy rằng con còn muốn ở nơi này của chú."
"Chú đương nhiên không ý kiến gì hết, có con ở đây chú thật cao hứng." Sirius cười cười, nhưng lập tức đổi sắc mặt, "Con đi tìm Snivellus, hắn đã biết?"
"Thầy ấy —— không biết sự thật, " Harry ngồi ở trên giường xoa xoa cái trán, "Tuy rằng dược tề ổn định linh hồn cùng cái pháp thuật ổn định linh hồn trong phòng tàng thư nhà Black có thể hợp lại, nhưng con vẫn là càng ngày càng mệt."
"Như con vậy thật không đáng chút nào, " nhắc tới cái này Sirius vẫn như cũ nổi giận, "Con làm gì phải đi cứu cái tên Snivellus đầy mỡ kia thật tốt chứ!"
"Anh trai à, đừng như vậy." Trong bức tranh bên cạnh vốn cười cười nhìn hai người đối thoại Regulus lên tiếng trấn an, "Thằng bé làm như vậy khẳng định có nguyên nhân."
"Thế nhưng anh không nghĩ ra được, Rael!" Sirius nắm lấy em trai mình nói ra nỗi khổ tâm lớn vô cùng, "Em cùng cái Snivellus kia ở cùng học viện, em cũng biết hắn là cái dạng gì, thế nào Harry lại —— lại —— "
"Sirius, " Harry bình tĩnh nói, "Nếu như muốn bàn luận thật chi tiết mà nói, con thiếu thầy ấy rất nhiều cái mạng."
"Lòng chú đau cho con đỡ đầu chú không được sao, " Sirius rầu rĩ nói, "Chú đương nhiên biết cái tên Snivellus kia đều đã làm gì, chú chỉ là đau lòng con đỡ đầu chú thôi mà."
Harry cười cười, đi vào phòng bếp bưng bữa sáng.
Sirius nhìn bóng lưng của cậu chuyển qua góc thang lầu, mới quay đầu nói: "Rael, em nói xem James cùng Lily có biết hay không?"
"Cũng không biết, " Regulus suy nghĩ một chút, "Nếu như đã biết —— "
"Nếu như đã biết Hogwarts sẽ bị nổ."
"Không, " Regulus sửa hắn cho đúng, "Tất nhiên là hầm sẽ bị nổ."
James cùng Lily thật đúng là không biết Harry đã làm gì, Harry ở sau khi hao phí trục trặc chữa trị bộ phận tổn hại của trang viên Potter mạnh mẽ chống ngồi trở lại trên ghế muốn một ly hồng trà.
Hai vợ chồng lần đầu rời khỏi trang viên Potter, thời điểm xuất hiện ở nhà cũ Black Sirius ở ngay tại chỗ đã nhào đến đem James ngã xuống phía dưới, hai người vừa khóc vừa cười phảng phất trở lại năm tháng của mười tám năm trước. Cuối cùng Regulus kéo anh lớn tâm tình không khống chế được, Lily kéo chồng nhà mình trở về.
truyện tiên hiệp hay"Mọi người cứ nói chuyện trước đi, " Harry nháy mắt mấy cái, "Con đi phòng chứa sách một chút."
Sắc mặt Sirius cứng lại, cuối cùng vẫn gật đầu cho đi.
☆ ☆ ☆
"Thầy làm sao có thể mặc kệ thằng bé rời khỏi chứ, Severus?!" McGonagall nghe xong ba hai câu có lệ của Snape kinh ngạc ra, "Cái loại trạng thái này của thằng bé thầy dám yên tâm sao?!"
"Minerva, chính nó nói 'Không thể đem Hogwarts ra đùa giỡn'." Trong tròng mắt đen mơ hồ dấy lên ngọn lửa, "Tôi cũng giống như vậy không dám đem Hogwarts ra đùa giỡn."
"Thế nhưng Hogwarts chưa bao giờ sẽ chọn vứt bỏ học sinh của mình! Càng miễn bàn thằng bé là Harry Potter!" McGonagall hít sâu hai cái, nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại, "Đó là linh hồn bị hao tổn, Severus, thầy so với người bình thường càng hiểu hiện tại thằng bé chỉ có thể xin giúp đỡ với thầy."
Snape đang há mồm chuẩn bị nói chút gì, trực tiếp bị McGonagall cắt đứt: "Thầy tốt nhất nghĩ một chút biện pháp tìm được thằng bé đi."
"Cô cảm thấy nó có thể đi đâu?"
Trên trực giác Snape chỉ hướng về phía quảng trường Grimmauld —— nhưng mà rất nhanh bị bản thân phủ định, y ở buổi sáng thử mà gởi một lọ thuốc đi tới, cú mèo không công trở về lại đã nói cho y biết toà nhà hiện trong trạng thái phong bế.
"Quảng trường Grimmauld không ai ở."
"Thung lũng Godric thì sao ——" McGonagall lẩm bẩm nói, "Thằng bé sẽ không khả năng đi Privet Drive đi, một nhà Muggle kia đều là cầm thú."
"Minerva, " Snape xoa xoa đầu hỗn loạn, "Nó từ một khắc bước ra Hogwarts kia trở đi cũng đã quyết định vận mạng mình."
Nói xong y xoay người trở lại phòng làm việc, McGonagall ở sau lưng y vang lên thanh âm lại làm cho y phải dừng lại: "Thầy thực sự có thể không thèm để ý thằng bé như thế sao, Severus?"
"Ở sau khi thầy quen với bảo hộ thằng bé khỏi thương tổn nhiều năm như vậy?"
Tiếng áo choàng vung lên cùng tiếng đóng cửa đồng thời vang lên, Snape dừng lại động tác quấy, đem cặn màu đen trong nồi nấu quặng tẩy trừ đổi mới hoàn toàn.
Quả thật, tên tiểu quỷ Potter ở chỗ này lưu lại quá nhiều vết tích. Tỷ như mỗi lần lúc cấm đoán cắt dược liệu đến ngoẹo bảy xoay tám cùng hoàn toàn không phù hợp với thân phận một cái phù thủy nhỏ phổ thông mà lấy tay rửa sạch nồi nấu quặng ra làm sạch như vậy; lại như năm năm lúc hai người lòng không cam tình không nguyện tham gia chương trình học Bế quan Bí thuật hỏng bét kia.
Quá nhiều, thời gian quỷ nhỏ này lúc ở hầm ngây ngốc không giống một cái Gryffindor.
Đây là lựa chọn của mình nó, Snape nghĩ, nỗ lực đè xuống tâm tình lo âu ở đáy lòng.
Đây không phải là một chuyện tốt, y tự nhủ.