Khi đi theo tăng nhân vào cửa, tôi đột nhiên có chút thấp thỏm, không biết sao, hắn vừa nãy còn cong môi cười với bộ dạng lúc đó của Miêu bà, khiến trong lòng tôi có chút hoảng.
Tôi kì thật không hiểu người xuất gia, nhưng trong ti vi và trên sách vẫn thường nói, người xuất gia từ bi độ lượng, Miêu bà mặc dù là ác yêu, nhưng thấy được cảnh tượng đó, xét về mặt sinh lý học ít nhất cũng phải cảm thấy khó chịu, nhưng tăng nhân vậy mà cười, biểu cảm nhìn trông một chút cũng không chán ghét, giống như sớm đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng người xuất gia không phải không thể nhìn những điều này nhất sao?
"Đang nghĩ cái gì?"
"A? Không có gì, không có gì."
Bởi vì đang nghĩ đến chuyện vừa nãy, tôi tựa hồ đắm chìm trong thế giới của bản thân, vốn không để ý đến tăng nhân bỗng nhiên đi tới bên cạnh, thình lình mở miệng, tôi bị dọa cho một trận, theo bản năng lùi lại phía sau, lùi xong, mới nhớ ra động tác né tránh này quá đột ngột.
Nhưng giải thích đã không còn ý nghĩa gì nữa, tôi chỉ đành phả một hơi nóng lên mặt, tận lực nói dối để bù lại hành động vừa rồi: "Tôi đang nghĩ. Chúng ta khi nào có thể tìm được Phượng hoàng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.