[Người tôi theo đuổi nói không thích nam nhưng quay đầu đã cặp với một ông già khác, tôi phải làm sao đây?]
[Giật bồ nhí của đạo diễn nổi tiếng thì có bị cấm sóng không?]
[Làm sao để khuyên một diễn viên nhỏ lầm đường lạc lối đi về con đường đúng?]
[Chỗ đó của tôi kém hơn Yến Mậu?]
Trong hơn mười phút, trong đầu Trịnh Quan Ngữ đều là những thứ ngổn ngang này.
Từ sau khi ra khỏi phòng nghỉ hút thuốc kia, y trầm mặc trở lại hội trường với mấy đạo diễn lớn. Trịnh Quan Ngữ không đứng chung chỗ với bọn họ nữa mà tự chạy tới một góc vắng vẻ uống rượu giải sầu.
Trong lòng y nghẹn một cục nên mặt cũng chẳng vui được. Y uống từng ly từng ly, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cái người đang cúi đầu đứng bên cạnh Yến Mậu, càng nghĩ càng không vui.
Nhìn như vậy một lát, Trịnh Quan Ngữ thấy Yến Mậu nói nhỏ với Minh Tranh bên cạnh câu gì đó, sau đó Yến Mậu ôm vai Minh Tranh mỉm cười ôn hòa.
Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình bị động tác kia kích nổ.
Y giận đến mức tay run rẩy, ly Champagne cầm không chắc và rơi tự do —
Chiếc ly vỡ vụn dưới chân.
Tiếng vang cực kỳ chói tai làm không ít người nhìn lại, có phục vụ vội vàng chạy tới dọn dẹp.
Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình giận đến mức mụ đầu.
Cuối cùng thì Minh Tranh có biết Yến Mậu kia bao nhiêu tuổi không? Muốn nổi tiếng đến thế à??
Cao Chi bên cạnh nghe tiếng vội vàng chạy tới nhìn y, hỏi: "Say rồi à? Tôi gọi trợ lý giúp ông nhé?"
Trịnh Quan Ngữ lắc đầu, ánh mắt vẫn đặt lên Yến Mậu kia: "... Không sao."
Cao Chi cũng thuận theo ánh mắt y nhìn qua, nhích lại gần nói Trịnh Quan Ngữ: "Vừa nãy ở bên kia nghe bọn họ nói trạng thái của đạo diễn Yến khá tốt, nhưng vậy mà còn... tìm một em bồ ngon thế này, chẳng trách không kết hôn."
Trịnh Quan Ngữ đã hoàn toàn không muốn nói tới nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, y định ra vườn hút điếu thuốc cho thanh tỉnh, hút xong sẽ chạy lấy người.
Trong vườn không có ai, Trịnh Quan Ngữ khoanh tay yên lặng hút một điếu thuốc.
Sau khi bình tĩnh lại y cảm thấy mình hẳn là nên về ngủ một giấc, quên hết những chuyện xảy ra đêm nay, dù sao tức giận hại sức khỏe cũng không ai đau lòng cho.
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ thông suốt đi vào cửa, vừa hay có người đi tới đụng mặt trực tiếp với y.
Lối vào này quá hẹp muốn tránh cũng không tránh được. Trịnh Quan Ngữ thở dài trong lòng, tự nhủ có gặp cũng không có gì để nói vậy thì tại sao còn phải gặp chứ.
Bọn họ đều sững ra dừng bước.
Trịnh Quan Ngữ đánh giá Minh Tranh – y không hiểu vì sao ở dịp thế này người kia cũng không chịu ăn mặc cho đàng hoàng. Bộ lễ phục to người nên mặc lên hơi rộng... đẹp thì đẹp, nhưng ở trong dịp thế này lại có chút quá tùy ý.
Yến Mậu không mua quần áo cho cậu ấy sao?
Trịnh Quan Ngữ ép mình nở một nụ cười thỏa đáng: "Đã lâu không gặp."
Minh Tranh gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Một khoảng lặng im.
Bình thường Trịnh Quan Ngữ là một người hay nói, nhưng lúc này lại không biết nói gì. Y có hơi say, sợ mình nói sai.
Lâu rồi không gặp, y cảm thấy dường như Minh Tranh có thay đổi chút ít.
Ánh mắt nhìn mình không quá cẩn thận, cũng không còn ôn hòa, là có chút phức tạp và ý vị không rõ.
Một lúc sau Trịnh Quan Ngữ mới hỏi: "Sao quần áo của cậu không vừa người?"
Minh Tranh nhìn đồ của mình rồi ngẩng đầu lên nói: "Vừa, mặc rất thoải mái."
Lại im lặng.
Sau đó Minh Tranh lên tiếng hỏi trước: "Sao vừa nãy lại làm rơi ly, tay anh vẫn chưa khỏe à?"
Hóa ra là thấy.
Y gật đầu: "Thỉnh thoảng sẽ cầm không ổn lắm."
"Vậy hẳn là hồi phục chức năng không tốt." Minh Tranh nói, "Tìm thời gian đi khám đi, tay vẫn rất quan trọng."
Trịnh Quan Ngữ cười cười: "Đừng quan tâm tôi như thế, tôi không muốn tự mình đa tình."
Minh Tranh nhìn kỹ vẻ mặt y, ngập ngừng hỏi: "Anh say à?"
Trịnh Quan Ngữ không trả lời, lẳng lặng nhìn cậu từ một khoảng cách ngắn.
"Đi theo Yến Mậu cũng tốt." Trịnh Quan Ngữ nói chân thành, "Chúc cậu hạnh phúc."
"..."
Minh Tranh nhìn y chằm chằm với vẻ mặt phức tạp, giống như muốn nói gì đó rồi cuối cùng lại khó mở miệng.
Thật lâu sau cậu mới chầm chậm thở dài, lấy từ trong túi ra một thứ đưa qua cho y, hỏi: "Ăn không?"
Trịnh Quan Ngữ nhìn quả ô liu xanh trong lòng bàn tay cậu, khẽ run trong lòng.
"Có thể giải rượu." Minh Tranh nói, "Anh ăn hai quả đi."
Trịnh Quan Ngữ nhận hai quả ô liu kia.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Minh Tranh nghe thấy giọng điệu lịch sự lạnh nhạt của Trịnh Quan Ngữ, thức thời lùi lại một bước: "Vậy... tạm biệt."
"Tạm biệt."
Dứt lời, họ đi ngang qua về hai hướng khác nhau.
—
Sau bữa tiệc đó, Trịnh Quan Ngữ cảm thấy y gần như đã tuyệt vọng với Minh Tranh rồi. Không nói đến y có gan đi cướp người của Yến Mậu hay không, quan trọng nhất là Minh Tranh không có hứng thú với y, tội gì phải hờn giận chuốc nhục vào người.
Y lén lút đi hỏi thăm đời tư của Yến Mậu, cuối cùng hỏi ra được vài phiên bản khác nhau, có cái nói Yến Mậu ở nước ngoài phong lưu ai đến cũng không từ chối... có cái nói nhiều năm về trước Yến Mậu có hôn thê, sau khi đối phương qua đời thì ông ta xuất ngoại... có cái nói Yến Mậu làm người giữ mình rất trong sạch, là một đạo diễn tốt chỉ si mê với phim không có hứng thú với cái khác.
Điều phức tạp chính là Yến Mậu không quay phim ở trong nước nên rất khó tìm hiểu tin tức.
Trịnh Quan Ngữ hỏi một vòng nhưng quả thật là không có tin tức nào đáng tin.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ rất rõ ràng, nếu Yến Mậu muốn nuôi một diễn viên nhỏ như Minh Tranh thì quả thật là một chuyện rất bình thường.
Về phần Minh Tranh... thông tin có thể tìm được lại càng ít hơn.
Chí ít Trịnh Quan Ngữ có thể tra được rất ít thông tin, không khác gì những gì y biết, lý lịch rất bình thường. Điều đặc biệt chính là... cậu học đại học ở nước ngoài, cùng một nước với Yến Mậu.
Trịnh Quan Ngữ cũng không biết tâm trạng của mình thế nào.
Sau mấy ngày buồn bã không vui ở nhà, Trịnh Quan Ngữ bất ngờ nhận được kịch bản của Lý Chí Nguyên cho người đưa tới.
Khi đó Trịnh Quan Ngữ lấy làm lạ nên gọi điện hỏi Lý Chí Nguyên: "Thực sự không tìm được người thích hợp à?"
Lý Chí Nguyên nói: "Cũng không phải không tìm được, chỉ là cảm thấy cậu rất hợp nên muốn đưa cậu thử xem xem. Cũng đừng miễn cưỡng, được thì nhận, xem ý của cậu."
Nói rất khách sáo, cũng cho mình chỗ để từ chối.
Ban đầu Trịnh Quan Ngữ không xem kỹ, đơn giản chỉ xem vì chán.
Nhưng vừa xem kịch bản này Trịnh Quan Ngữ đã bị cuốn hút.
Tên phim là "Ranh giới", nhân vật giao cho y tên Cao Tiểu Vũ, là thầy dạy nhạc ở một thị trấn nhỏ...
Trịnh Quan Ngữ đọc kịch bản này đọc từ chiều tối đến đêm khuya, A Mạch đến gọi y ăn cơm y cũng không có phản ứng.
Khi A Mạch lo lắng đi qua nhìn y làm sao thì thấy Trịnh Quan Ngữ cầm quyển kịch bản đã dừng ở trang cuối cùng kia, nhíu mày gọi điện thoại: "Em hơi muốn nhận phim mới của Lý Chí Nguyên, là phim đồng tính.."
Nửa tiếng sau, người đại diện Dương Xu của Trịnh Quan Ngữ giết tới, tận tình khuyên bảo y nguyên một đêm.
Bọn họ trò chuyện suốt buổi tối. Cuối cùng Dương Xu thất vọng ra về, cô không khuyên được.
Đối với một diễn viên có cấp bậc như Trịnh Quan Ngữ, chuyện người đại diện có thể kiểm soát thật sự rất ít. Trịnh Quan Ngữ là một diễn viên có chính kiến, nếu như y đã thật sự quyết định muốn làm gì thì cấp trên chỉ có thể thương lượng với y chứ không phải chi phối quyết định của y.
Sau khi đọc đi đọc lại kịch bản mấy lần, Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng rung động.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một kịch bản rất phỏng tay, nhưng đối với Trịnh Quan Ngữ đang ở giai đoạn cần đột phá bản thân thì đây chính là cơ hội, y cần loại kịch bản này để phát triển.
Sau khi Lý Chí Nguyên ném kịch bản cho y xong thì không quấy rầy nữa, giống như là chờ y không kìm được tự tìm tới cửa. Chiêu này quả thật có tác dụng với Trịnh Quan Ngữ, y cầm kịch bản đọc đi đọc lại, càng đọc lòng càng ngứa ngáy, cuối cùng ngay cả chờ một tuần cũng không chờ được đã chủ động gọi điện hẹn gặp Lý Chí Nguyên.
Địa điểm hẹn là một khách sạn, Lý Chí Nguyên và đoàn đội của ông bao hết nguyên một tầng làm địa điểm lâm thời.
Khi y đến Lý Chí Nguyên còn không có thời gian để gặp y vì đang thử vai một vai phụ. Y và A Mạch chờ ở ngoài gần mười lăm phút Lý Chí Nguyên mới tự mình đi ra đó, cười nói: "Vào mau."
Trịnh Quan Ngữ đi theo ông vào ngồi xuống, để kịch Lý Chí Nguyên gửi qua cho mình lên bàn, cười hỏi: "Đưa cháu kịch bản là biết cháu chắn sẽ thấy hứng thú à?"
Lý Chí Nguyên cười: "Tìm xung quanh bất kể tuổi tác, lý lịch, ngoại hình chỉ có cậu là hợp."
Trịnh Quan Ngữ đùa: "Là vì cháu rảnh nhất nhỉ!"
"Sao vậy được, là vì kỹ năng diễn xuất của cậu làm chú yên tâm nhất." Lý Chí Nguyên vỗ vai y, "Nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, chú hi vọng cậu đến tìm chú là muốn diễn chứ không phải miễn cưỡng."
Trịnh Quan Ngữ im lặng.
Muốn đóng thật ra là một loại trực giác. Thật ra nhân vật này không giống y, nhưng có thể giúp trưởng thành hơn nhiều.
"Thật ra cháu vẫn có chút không dám đóng phim đồng tính lắm." Trịnh Quan Ngữ bày tỏ sự lo lắng của mình, "Tiêu chuẩn của bộ phim này cũng cao, cháu thật sự do dự rất lâu."
"Trọng điểm không phải ở đồng tính, cậu đừng o ép như thế." Lý Chí Nguyên cười trấn an y, "Diễn viên chỉ là vật dẫn của một câu chuyện, là vật dẫn tình yêu, cứ nghĩ như vậy là được."
Trịnh Quan Ngữ thở dài: "Cháu thật sự rất thích nhân vật Cao Tiểu Vũ này."
Hai người họ trò chuyện về tình huống cơ bản của kịch bản này.
"Cậu rất biết diễn, nhưng bộ phim này chú không muốn cậu diễn, chú muốn cậu biến thành Cao Tiểu Vũ. Quan Ngữ, cậu hiểu ý chú không? Có thể sẽ rất đau khổ, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước." Lý Chí Nguyên nói, "Bây giờ cậu đã quay quá nhiều phim, nếu cậu lại dùng kỹ năng diễn xuất để diễn thì có thể sẽ không cảm động và giả tạo. Đẹp thì đẹp nhưng không đánh thẳng vào lòng người, chú muốn trạng thái năm đó lần đầu cậu diễn trong rừng trúc, chú muốn cậu chân thành."
Trịnh Quan Ngữ nhìn Lý Chí Nguyên bật cười: "Đạo diễn Lý, cháu còn chưa nói nhận mà chú đã nói về phim cho cháu rồi?"
Lý Chí Nguyên cũng nhìn y vài giây, cười hỏi: "Chẳng lẽ cậu không muốn nhận?"
Thật đúng là hiểu mình. Trịnh Quan Ngữ thở dài: "Cháu thử xem."
"Vậy cháu gặp diễn viên đóng Trần Chu trước nhé?" Lý Chí Nguyên nói: "Hai người diễn thử xem có hợp không."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Được."
Lý Chí Nguyên đứng lên: "Đi thôi."
Chờ khi đi vào phòng thử vai, Trịnh Quan Ngữ thấy Minh Tranh đang ngồi nói gì đó với phó đạo diễn thì trợn tròn mắt.
Lý Chí Nguyên đi qua vỗ vai Minh Tranh: "Cao Tiểu Vũ của cậu tới rồi."
Minh Tranh tò mò quay lại nhìn và chợt va vào ánh mắt hoang mang của Trịnh Quan Ngữ.
Lý Chí Nguyên: "Hai người gặp nhau rồi đúng không? Vậy chú không giới thiệu nữa."
Trịnh Quan Ngữ và Minh Tranh không ai tiếp lời ông, sau khi đối mặt nhau hai giây thì đều vội vàng nghiêng đầu đi, xấu hổ đến mức một người nhìn trái một người nhìn phải.
Cố tình câu tiếp theo của Lý Chí Nguyên lại là: "Hai người quay cảnh hôn trước cho tôi xem xem, thử cảm giác."
Trịnh Quan Ngữ: "..."
Đây thực sự là phong cách thử vai của Lý Chí Nguyên, luôn đi thẳng vào chủ đề khó nhất khó xử nhất. Dù sao đây cũng là câu chuyện đồng tính, ông cần nhìn xem không khí giữa diễn viên chính có hợp hay không, có cảm giác va chạm hormone hay không. Nếu điều này cũng không chấp nhận được thì có vẻ bộ phim không dành cho bạn.
Thật ra quay phim đồng tính với Trịnh Quan Ngữ chẳng là gì cả, y vốn cong sẵn. Dù sao cũng chỉ là đóng phim, công việc mà thôi, cố gắng hết sức là được.
Vấn đề là đối diễn với y lại là Minh Tranh, cái này phải làm sao đây...
Bây giờ nói với Lý Chí Nguyên mình không đóng nữa còn kịp không?
Tại sao lại chọn Minh Tranh?
Yến Mậu nhét vào à??
Minh Tranh bên kia dường như đã bình tĩnh lại, cậu nhìn Trịnh Quan Ngữ rồi hỏi Lý Chí Nguyên: "Đạo diễn, chú muốn xem cảnh nào?"
"Tôi ngẫm đã.... Cảnh kia đi, ở trong nhà của Cao Tiểu Vũ, hôn từ cửa sổ đến trên giường." Lý Chí Nguyên nói, "Hai người có cần giao lưu với nhau không hay tới luôn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT