Chương 29. Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.

Bên ngoài gió lớn tuyết lạnh, trong phòng lại ấm áp như khí xuân. Nhiễm Trần dựa nghiêng trên ghế dài, trong tay vân vê mấy quân cờ đen trắng điêu khắc từ ngọc thạch, va vào nhau tạo thành một thanh âm thanh thúy. Ở phía đối diện, Long Dã nhìn bàn cờ trầm mặc một lúc, cuối cùng di chuyển một quân tốt.

Nhiễm Trần cười khẽ, lập tức đem một quân tốt đuổi kịp. Ai cũng có thể nhìn ra quân đen Long Dã chấp chưởng đã rơi vào thế hạ phong. Y lại hồn nhiên coi như không có chuyện gì, trên mặt đượm một vẻ đạm mạc.

"Không chơi không chơi, kỳ nghệ của ngươi quá kém. Chẳng hiểu nổi những lần thắng trận trên chiến trường ngươi dùng quân như thế nào."

Nhiễm Trần tùy ý đem quân cờ ném qua một bên, bực bội nhìn Long Dã nói:


"Nơi này chẳng có gì thú vị, đến một người phong nhã cũng không thấy. Khó khăn lắm mới gặp được Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh lại đem y giày vò muốn chết... Nói mới nhớ, ta bảo ngươi tìm cơ hội đem y tới đây, ngươi lại không làm? Long Dã, ta cảm thấy để ngươi theo Kỷ Ninh đánh giặc lâu ngày, ngươi liền không đặt ta vào mắt. Có phải ngươi đã quên mất ngoài là Thiên tướng của hắn, ngươi vẫn là thống lĩnh thị vệ của ta?"

Long Dã lẳng lặng nghe hắn nói xong, lắc đầu:

"Không phải vậy. Hôm nay ta đã đem y theo tới đây, chỉ là do người muốn chơi cờ, ta mới để y chờ bên ngoài."

"Sao ngươi không nói sớm? Ai nha, Long Dã, ngươi từ khi nào lại chẳng linh hoạt chút nào như vậy?" Nhiễm Trần nửa đùa nửa thật oán giận một câu, "Còn không mau đưa y vào."

Không lâu sau, Bạch Thanh Nhan đã bị đưa vào. Y thương thế trầm trọng, thân thể tiều tụy, ở bên ngoài hồi lâu đã có chút không đứng thẳng được. Nhưng vì không muốn tỏ ra yếu thế, y dựng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hướng Nhiễm Trần hỏi:


"Nhiễm Giám quân cho người gọi ta đến đây là có chuyện gì?"

"Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là muốn hỏi Thái tử Điện hạ liệu có nguyện ý cùng ta đánh một ván cờ?"

Đánh cờ? Bạch Thanh Nhan nhíu mày nhìn ván cờ dang dở trên bàn. Nói đến đánh cờ, y cũng được tính trong hàng cao thủ. Nhưng bởi không muốn vô duyên vô cớ trở thành thứ lộng thần ngoạn vật triệu tới chỉ để thay người tiêu khiển, y lặng thinh không trả lời. Nhiễm Trần cũng không giận, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn cờ, cười nói:

"Không muốn sao? Cũng khó trách. Người như Thái tử thao lược mưu trí hơn người, hẳn sẽ khinh thường những thứ ngoạn vật tiểu kỹ này rồi. Huống chi Thái tử nội công cao cường, mỗi ngày luyện công tốn bao nhiêu thời gian, càng không rảnh để ý đến những thứ này."

Luyện công? Đây chẳng qua chỉ là lời khách sáo hay còn ẩn tình gì khác?


Bạch Thanh Nhan ngẩn ra, chợt đề cao cảnh giác. Quả nhiên, Nhiễm Trần làm như vô tình mà hữu ý nói:

"Chỉ là chạm mặt Thái tử Điện hạ mấy ngày nay lại không thể may mắn đánh giá Ngọc Dao tâm pháp tinh diệu vô cùng trong truyền thuyết, thật là đáng tiếc."

Thì ra là thế, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến cuối muốn trốn cũng không được. Bạch Thanh Nhan đã đứng không vững. Y chỉ dựa vào tinh thần cường ngạnh cứng rắn, tiếp tục cùng Nhiễm Trần đối đáp:

"Tâm pháp gì vậy?"

"Có lời đồn rằng Hoàng thất Ngọc Dao sở hữu một loại tâm pháp đao thương bất nhập, khởi tử hồi sinh, tu luyện rất khó khăn gian khổ nhưng mang lại uy lực cực đại."

"Nếu thực sự có tâm pháp như vậy, Ngọc Dao ta sao còn rơi vào cảnh nước mất nhà tan? Nhiễm Giám quân, Ngọc Dao ta kiến quốc đã ngàn năm, văn giáo cực thịnh, bên ngoài ít nhiều truyền thuyết chỉ là lời đồn đại vô căn cứ."
"Vậy sao?"

Nhiễm Trần cười cười, đôi mắt đào hoa nheo lại, ánh mắt sắc bén vô cùng. Bạch Thanh Nhan thấy ánh mắt này trong lòng liền trầm xuống, biết rõ chẳng thể lừa gạt cho qua chuyện.

Quả nhiên Nhiễm Trần tiếp tục cất giọng:

"Chỉ là tin tức ta nghe được không phải tin đồn bậy trên phố mà chính là do thám báo Lang Nghiệp cung cấp, tuyệt đối có căn cứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play