Chương 21. Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.

Đêm. Gió lớn thét gào. Tuyết rơi cả đêm chưa ngừng. Mà tại Đại điện, tiệc tùng cũng vui vẻ cả đêm, chưa từng ngơi nghỉ.

Tận tâm tận lực tiếp rượu Ngự sử một đêm, tửu lượng tốt như Kỷ Ninh cũng ngà ngà say. Nhiễm Trần đã say đến không biết trời đất, dựa lên vai Long Dã cơ hồ đứng dậy không nổi.

"Kỷ Tướng quân định đi đâu?" Hắn rêи ɾỉ một câu, "Còn muốn lăn lộn làm gì? Ta bảo Long Dã thay ngươi sắp xếp một phòng, ngủ lại bên này đi!"

"Không cần" Kỷ Ninh lảo đảo đứng dậy, đẩy Kỷ Hạng ra, "Phiền người của ngươi đưa ta một đoạn đường."

Nhiễm Trần vẫy vẫy tay, Long Dã cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống rồi mới theo Kỷ Ninh đi vào giữa màn tuyết. Đi được một đoạn, thấy chung quanh không có người, Kỷ Ninh dừng bước:


"Ngươi đã đem Bạch Thanh Nhan về phòng chưa?"

"Bẩm Tướng quân, y không chịu trở về, khăng khăng quỳ gối bên ngoài."

"Cái gì?" Kỷ Ninh gầm nhẹ một tiếng, "Ngươi nói y không chịu? Long Dã, từ khi nào ngươi thay ta xử trí nô ɭệ còn phải nghe ý kiến của chúng?"

"Nô ɭệ tất nhiên không cần. Nhưng trong lòng Tướng quân biết rõ, Bạch Thanh Nhan và chúng không giống nhau."

"Làm càn! Long Dã, ngươi thế mà đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ, không nghe quân lệnh?"

"Tướng quân, ta đốt hỏa lò trong phòng ngài, cũng đã nói rõ với Bạch Thanh Nhan, nếu chịu không được, tùy thời đi vào nghỉ ngơi. Kiểu người như y, nếu cưỡng chế nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Bởi vậy nên ta mới..."

"Long Dã, y đã nói gì với ngươi? 'Kiểu người như y'... Là kiểu người nào?"

"Y..."

Long Dã nhất thời chần chờ. Chuyện khi nãy nương theo ánh sáng nhờ nhờ của tuyết dội lại trong tâm trí hắn.


Không lâu trước đó.

Cách Đại điện tầm một trăm thước, Bạch Thanh Nhan nằm trên mặt đất, đã một canh giờ không cử động lấy một chút.

Quỳ đến đêm khuya, thể lực y rốt cuộc không chống đỡ nổi, đổ rạp xuống nền tuyết. Một lúc lâu sau cũng không còn sức bò dậy. Tuyết lớn tích trên người y một tầng dày, cơ hồ muốn đem y giấu thật sâu, thật kỹ. Nếu như không phải nơi miệng và mũi bị nhiệt khí làm tan chảy thành một lỗ nho nhỏ, không ai biết rằng nơi này có một người sống.

Bạch Thanh Nhan đích xác còn sống. Y chỉ quá mức suy nhược, thực sự không còn hơi sức để nhúc nhích. Người y có chút nóng lên, nằm giữa băng thiên tuyết địa mấy canh giờ càng sốt cao không lùi.

Tiếng bước chân vang lên, ngày một lại gần. Bạch Thanh Nhan miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Người nọ không phải Kỷ Ninh.


"Ta thay Kỷ Tướng quân truyền lời. Bạch Thanh Nhan, ngươi có thể đi rồi."

Bạch Thanh Nhan không cử động. Y còn đang chờ Long Dã nói tiếp. Nhưng không có thêm một lời nào nói ra. Long Dã không nhắc đến những người Ngọc Dao, càng miễn bàn y phục hoặc lương thực.

"Bạch Thanh Nhan, Kỷ Tướng quân còn nói nếu ngươi không đi, liền trói ngươi đưa vào phòng, chờ hắn về thẩm vấn." Long Dã nửa quỳ, nhìn thẳng vào mắt Bạch Thanh Nhan, "Nhưng ta không muốn làm vậy."

Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ không thể hiện biểu tình gì.

"Nếu ngươi tiếp tục quỳ, ngươi sẽ chết."

"Vậy ta sẽ chết."

"Nhưng ta không muốn ngươi chết. Bạch Thanh Nhan, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta tới tỉ thí một hồi."

"Cái gì?"

Giao ước bất ngờ khiến Bạch Thanh Nhan kinh ngạc. Long Dã vẫn biểu tình hờ hững:

"Ta nghe nói thời điểm Kỷ Tướng quân bắt được ngươi, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, vô lực chống cự. Trước đó, sức ngươi một mình đối kháng gần ngàn thiết kỵ. Bạch Thanh Nhan, ngươi là Chiến thần Ngọc Dao, tất phải cho ngươi một cơ hội, đường đường chính chính bị võ sĩ mạnh nhất Lang Nghiệp ta đây đánh bại."
Bạch Thanh Nhan chậm rãi lắc đầu:

"Ngươi sai rồi. Ta không phải vì giữ cái danh Chiến thần mà đứng trước cổng Đồ Đô thành."

Nói đến đây, y khẽ cười. Long Dã tựa hồ như bắt được một tia sáng nhu hòa trong ánh mắt y:

"Ta là vì bảo hộ con dân."

"..."

"Nếu ta còn có thể vung kiếm, ta liền dùng kiếm bảo hộ họ. Nếu ta không có kiếm, ta chỉ có thể quỳ gối ở nơi này bảo hộ họ. Nếu ta cái gì cũng không làm được... Đành dùng mạng này, cùng họ xuống Hoàng tuyền."

Long Dã giật mình. Y nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi không sợ chết?"

"Chết không phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là phải giương mắt nhìn từng người từng người chết trước mặt. Long Dã Tướng quân, nếu ta thật sự phải chết, chỉ cầu ngươi một việc... Thỉnh ngươi đem xác ta ném ngoài Đồ Đô thành, đừng để Kỷ Tướng quân nhìn thấy, cũng không cho con dân Ngọc Dao ta nhìn thấy. Có được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play