Chương 110. Cuộc săn bắt đầu!

Song khi tiếng hò reo bình thường trở lại, thanh âm của người bị bắn trúng lần thứ hai trở nên rõ ràng. Tuy rằng âm thanh từ phía xa truyền tới, nhưng Bạch Thanh Nhan đã quá quen thuộc, bởi vậy lập tức nhận ra. Người này đang nói tiếng địa phương Ngọc Dao?!

Người Kỷ Ninh gϊếŧ là con dân Ngọc Dao? Vì sao? Vì sao Kỷ Ninh lại muốn gϊếŧ con dân của mình? Không phải nói hắn đều đã an bài xong xuôi tất thảy cho bọn họ sao? Buổi sáng hôm qua lúc rời đi, hắn căn bản không hề đề cập qua chuyện này mà!

Người bị gϊếŧ là ai? Người đó đã phạm sai lầm gì? Vì sao? Kỷ Ninh, Kỷ Ninh vì cái gì lại không giải thích rõ ràng với mình? Vì sao?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Trong đầu Bạch Thanh Nhan rối như tơ vò. Song y lập tức khuyên giải, an ủi chính mình:


Không, Kỷ Ninh nhất định là có nguyên nhân... Hắn, hắn sẽ không lạm sát người vô tội. Ngay cả đối với ta... Không phải hắn vẫn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ sao? Hắn vẫn còn giữ quả thông mà... Nhất định là như vậy! Nhưng vì sao hắn lại không ăn ngay nói thật với ta? Người Ngọc Dao đó, gã còn có thể cứu! Ta sẽ đi cứu gã... Sau đó đến chỗ Kỷ Ninh cầu tình. Kỷ Ninh nhất định sẽ tha cho gã!

Chỉ là một người thôi mà, hắn có thể vì ta mà lưu tình hay không?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Bạch Thanh Nhan một tay đẩy người Lang Nghiệp ra, đứng bật dậy hướng phía đang phát ra tiếng kêu thảm thiết chạy đi. Đám người Lang Nghiệp này bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên ai cũng không thể ngăn cản y, bị y tận dụng thời cơ lướt qua đội ngũ xếp thành hàng chỉnh tề, trực tiếp chạy vào trong bãi săn.


Đang chạy, Bạch Thanh Nhan đưa tay sờ sờ lên ngực áo... Y không chạm được tới quả thông, nhưng y biết, nó ở chỗ này. Không biết vì lí do gì, y đột nhiên có chút tự tin. Kỷ Ninh vẫn còn giữ nó, hắn còn nhớ rõ những chuyện quá khứ kia! Hắn sao có thể lừa gạt mình? Sẽ không! Nói chuyện đầu đuôi với hắn, hắn nhất định sẽ tha cho con dân... Trong lòng Kỷ Ninh vẫn còn có mình mà! Hắn sẽ không làm ra loại sự tình khiến ta thất vọng!

Tâm trí bình ổn hơn, Bạch Thanh Nhan lao lên chạy ra ngoài, để lại một trận lộn xộn trong đội ngũ Lang Nghiệp phía sau lưng.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tướng quân còn chưa hạ lệnh! Kẻ nào lớn gan như vậy, dám tự ý hành động?!"

"Đây là muốn tự tìm đường chết!"

Trận trận bàn tán từ trong quân đội Lang Nghiệp truyền đến, kinh động đến Kỷ Ninh đang đứng trên đài cao. Hắn liếc mắt nhìn xuống phía dưới, thấy một bóng người thấp thoáng. Nhưng bãi săn này làm dựa trên chỉ thị của Hoàng đế, cố y làm thành cao thấp trập trùng, có có một số chỗ bị tuyết dựng thành tường che khuất, chỉ là để gϊếŧ người càng thêm thú vị. Bóng người kia chợt lóe lên, vừa đúng lúc chạy đến góc khuất nơi tường tuyết, không thấy được.


"Phía dưới chuyện gì xảy ra?"

"Hồi Tướng quân! Một binh sĩ đột nhiên chạy ra ngoài, chúng ta gọi hắn cũng không chịu dừng bước..."

"Trong mắt không có quân kỷ, dám to gan lớn mật như vậy? Là binh của ai!"

"Tướng quân, nơi này đông đúc. Người này lại rất kỳ quái, chúng ta nhiều quan quân như vậy, cho nên khó mà nhận biết được hắn. Chẳng lẽ là một người Ngọc Dao trà trộn vào trong đội ngũ, muốn đục nước béo cò chạy trối chết?"

"Không cần để ý đến hắn." Kỷ Ninh có chút không nhịn được, "Bãi săn kín không kẽ hở, chạy không thoát. Nếu là người Ngọc Dao, thì càng không cần quản... Một tên cũng không thể trốn thoát, đến lúc đó cùng nhau gϊếŧ là được."

"Vâng, vâng, Tướng quân nói phải. Người Ngọc Dao kẻ nào cũng đáng chết, một tên cũng chạy không thoát!"

Binh lính kia vốn muốn nịnh nọt, Kỷ Ninh nghe xong, lại nhíu mày một cái. Hắn bỗng dưng nhớ tới Bạch Thanh Nhan. Đều đáng chết? Cũng không hẳn vậy. Đây là ngoại lệ, là một người Ngọc Dao hắn phải dốc sức che chở, tuyệt không thể xảy ra chuyện.
Nhưng mà hoàn hảo, người nọ lúc này đang an toàn trong mã xa, chờ mình quay trở về. Y không ở đây, tinh phong huyết vũ sắp dấy lên, y không biết, lại càng không thể biết.

"Truyền lệnh của ta, đem toàn bộ con mồi đuổi đến bãi đất trống bên này! Các huynh đệ, gϊếŧ sạch đám nhãi nhép Ngọc Dao, dùng máu của chúng nhuộm đỏ quân kỳ quang vinh vô tận của Lang Nghiệp ta! Phải gϊếŧ đến không còn một mống, không chừa một mảnh giáp! Sau khi săn bắn kết thúc, nếu kiểm tra lại mà không còn một con cá lọt lưới, bổn Tướng quân sẽ trọng thưởng!"

Kỷ Ninh khích lệ tinh thần binh lính. Thanh âm vang vọng rất lớn, truyền đi khắp toàn bộ bãi săn. Người duy nhất mà hắn sợ bị nghe được hiện không ở nơi này, mà Hoàng đế lại đang ở sau lưng. Mặc dù ngay cả trong lòng hắn cũng cảm thấy chán ghét, càng cảm thấy có lỗi với người nọ, nhưng còn có biện pháp nào khác sao?
Lần thứ hai Kỷ Ninh cảm thấy may mắn... Hoàn hảo là người nọ không ở đây, cũng không nhớ gì về sự tồn tại của những người Ngọc Dao này. Hoàn hảo y không nghe thấy những lời đó, cũng sẽ vĩnh viễn không biết.

Mau chóng kết thúc đi. Kết thúc rồi là có thể trở về, có thể nhìn thấy người kia.

Nhớ tới nụ cười của Bạch Thanh Nhan, trên mặt Kỷ Ninh hiện lên tia ôn nhu ấm áp. Nhưng hắn rất nhanh xua đi sự phân tâm, tiếp tục phát biểu.

"Truyền khẩu dụ của Bệ hạ!"

Thanh âm của Kỷ Ninh từ trên đài cao truyền đến. Bạch Thanh Nhan đứng sững bất động tại chỗ. Y không thể tin nổi vào tai mình. Nhưng đó chính là thanh âm của Kỷ Ninh... Hắn đang nói cái gì? Hắn cần máu của con dân mình, đúc lên quân kỳ Lang Nghiệp? Không còn một mống, không chừa mảnh giáp! Thậm chí nay cả một người sống cũng không thể được, sau cuộc tàn sát, lại kiểm tra một lần nữa, toàn bộ đều gϊếŧ sạch mới được Kỷ Đại Tướng quân hắn "trọng thưởng"!
Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, y không muốn tin! Kỷ Ninh vẫn đang tiếp tục nói, từng câu từng chữ đều truyền vào tai y hết sức rõ ràng, khiến y không thể không tin!

"Đem bọn chúng làm chiến lợi phẩm đến lĩnh thưởng. Đầu người quá nặng lại khó cầm, vậy cắt một đôi lỗ tai để thay thế. Một chiến lợi phẩm đổi một thỏi côn tử. Ba vị trí đầu, Bệ hạ đặc biệt ban thưởng!"

"Tuân lệnh!"

"Mũi tên thứ nhất là do ta bắn ra. Nhưng các huynh đệ, đầu này, chiến lợi phẩm này lại không phải của ta! Bệ hạ có lệnh, hôm nay tận tình săn bắn, ai có thể chém gϊếŧ nhiều nhãi nhép Ngọc Dao nhất mới đoạt được giải thưởng cuối cùng, mới là binh sĩ tốt của Lang Nghiệp ta!"

Lồng ngực Bạch Thanh Nhan phập phồng kịch liệt. Thanh âm này... Thanh âm này Kỷ Ninh từng thấp giọng tâm sự với y, từng chậm rãi gọi y "Thanh Nhan", thậm chí mới sáng sớm ngày hôm qua, hắn còn dùng thanh âm này thổ lộ yêu thương. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn có thể dùng cùng một thanh âm này khích lệ binh sĩ Lang Nghiệp, tàn sát toàn bộ đồng bào con dân của mình!

Bãi săn mênh mông như vậy, một trường tàn sát cuồng hoan lớn như vậy, không thể hoàn thành trong một ngày. Mà Kỷ Ninh, lại có thể ở sau lưng một bên mưu hoa chuyện đó, một bên cùng mình ôn tồn lưu luyến... Thậm chí còn có thể làm chuyện cá nước thân mật?

Kỷ Ninh còn là con người sao? Nếu hắn là con người, sao có thể làm ra được loại chuyện như vậy? Hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy, máu lạnh như vậy?

"Kỷ Ninh!!!"

"Tướng quân uy vũ!!!"

Không thể chịu đựng được, cùng với gào thét tê tâm liệt phế, nước mắt Bạch Thanh Nhan trào ra. Nhưng tiếng thét đau thấu tâm can của y lại bị một trận ầm ầm tiếng reo hò của người Lang Nghiệp cuốn trôi, không người nghe thấu.

Nhận được mệnh lệnh của Kỷ Ninh, người Lang Nghiệp bắt đầu xua đuổi người Ngọc Dao vào sân. Bạch Thanh Nhan đang ở trong sân, thấy rõ phía xa có một đám người Ngọc Dao khác, đang bị "lùa" tới.
Trong khoảnh khắc, hai mắt y trống rỗng, gần như nhỏ máu!

Một đám người bị dồn lại, chen chúc, thất tha thất thểu, hai tay mỗi người đều bị trói chặt vào nhau, sau đó lại bị buộc chung một chỗ bằng sợi dây thừng to dày. Sợi dây thít chặt, những người này đến chân cũng không nhấc lên nổi, người Lang Nghiệp lại ngại họ đi quá chậm, không ngừng dùng dây đánh! 

Tựa như một bầy heo chó, người Ngọc Dao không còn chút tôn nghiêm nào bị xua vào trong sân. Tuy rằng khoảng cách xa xôi, nhưng Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ nhận rõ phục sức Ngọc Dao trên người bọn họ. Áo choàng và tay áo cố quốc đều rộng rãi, được các quốc gia khác mệnh danh là tượng trưng cho phong độ, nho nhã. Nhưng bây giờ, con dân của y bị vấp vào vạt áo, chật vật bò đứng lên. Chỉ hơi chậm một chút, roi của người Lang Nghiệp đã quất tới.
Nhiều người như vậy, chỉ sợ con dân trong hơn mười chiếc xe tù, một người cũng không may mắn thoát khỏi, đều ở nơi này!

Mà trong số bọn họ, còn có một cỗ thi thể. Một mũi tên dài xuyên thấu lồng ngực của y. Nhưng hai tay gã vẫn như cũ bị cột vào dây thừng lớn... Ban đầu, người đứng bên cạnh muốn băng bó cho gã. Nhưng chỉ cần dừng lại một bước, roi của người Lang Nghiệp đã đánh xuống. Lồng ngực gã chảy máu ồ ạt, bị đồng bào bên cạnh kéo lê đi, mãi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Ngay trước mắt Bạch Thanh Nhan, gã bị Kỷ Ninh tự tay bắn chết! Lúc này, vừa giống như một đoàn bao tải đổ nát, bị bắt kéo lê hơn hàng chục bước, để lại một đường vết máu xúc mục kinh tâm*. Hiện tại, gã đã thực sự trở thành một cỗ thi thể, nhưng cũng chẳng được an bình, bị lôi đi trên nền tuyết đọng bẩn thỉu, va vấp phải băng vụn đá lớn, làm trên thi thể gã thêm vài vết thương mới, cắt đi vài miếng thịt nát.

*Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy mà đau lòng, gai mắt, kinh hoàng.

Trên đài cao, Kỷ Ninh vẫn còn tiếp tục nói:

"Các huynh đệ! Cuộc săn bắt đầu!"

Hạ lệnh một tiếng, một trận hoan hô bùng phát trong đám lính. Bọn họ hướng về phía con mồi của mình phóng đi. Trong tiếng hô dậy trời như thủy triều lên, Kỷ Ninh rời mặt đi chỗ khác.

Kỷ Ninh biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Người Lang Nghiệp đã xông ra ngoài, một màn gϊếŧ chóc tàn sát là không thể tránh. Hắn nhắm hai mắt lại, vẫn không cách nào ngăn cản được tiếng la hét phấn chấn của thiết kỵ Lang Nghiệp tiến vào lỗ tai. 

Không biết vì sao, hắn đột nhiên sinh ra chút chán ghét với kiếp sống quân nhân này.

Sớm chút gϊếŧ hết những người Ngọc Dao đó, sớm chút kết thúc hết thảy mọi chuyện, sớm chút trở lại Vương đô... Sớm chút giải giáp quy điền*, trả lại mang sống cho người nọ đi.
*Giải giáp quy điền: Cởi bỏ áo giáp trở về quê.

Mười năm này, máu cũng thấy quá nhiều. Bất kể là của mình hay là của người khác. Cũng đã nên kết thúc rồi. 

Kỷ Ninh một mình ở trên đài cao, đem tiếng kêu khóc dữ dội cùng tiếng cười điên loạn trong bãi săn bỏ lại phía sau. Hắn nghĩ tới Bạch Thanh Nhan... Lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, đem người nọ ôm vào trong lòng, không muốn bất kỳ điều gì khác nữa. 

Người Ngọc Dao bị đuổi vào trường săn, còn chưa biết phải đối mặt với cái gì. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy trường thương làm từ thân lúa mạch, cỏ lau chế thành cung tiễn, mảnh gỗ chẻ thành đại đao, nhìn những người Lang Nghiệp bộ dáng tươi cười không hề có ý tốt kia, trong nháy mắt đã hiểu toàn bộ.

Nhất thời, người Ngọc Dao kêu khóc tung trời, một mảnh hỗn loạn. Những người Ngọc Dao như ong vỡ tổ, vọt đi tìm đường chạy thoát thân. Binh sĩ áp tải vung lên roi dài, chẳng khác nào xua đuổi súc vật, không đầu không đuôi quất xuống. Nhưng người chung quy cũng không phải súc vật, đối với từng hàng đao thương lóe hàn quang, người Ngọc Dao sao có thể ngoan ngoãn đứng yên chịu chết?
Nhưng bên kia, hiệu lệnh vừa ra, binh lính Lang Nghiệp tựa như chó sói ngửi thấy máu tanh, tru lên nhằm về phía con mồi!

Tiếng la này thức tỉnh Bạch Thanh Nhan.

Y không thể ngây ngô đứng ở chỗ này, y phải đi cứu người!

Bạch Thanh Nhan chạy lên phía trước. Y một chút cũng không kịp nhìn đoàn người như lang như hổ gầm rú phía sau lưng, mắt chỉ chằm chằm hướng về người Ngọc Dao phía trước.

Đại quân Lang Nghiệp như nước thủy triều vọt tới sau lưng y... Bạch Thanh Nhan tựa con thuyền nhỏ, lưỡi đao cùng trường thương kia kết thành con sóng dữ, đuổi thật sát ngay phía sau y, muốn nhấn chìm cả y lẫn người Ngọc Dao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play