Chương 99. Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?

Thời điểm Hoàng đế Lang Nghiệp Nhiễm Dật đến, tuyết rơi cả một ngày trời. Đoàn xe dừng lại nửa đường, xếp đội hình danh dự, chờ đấng tối cao chí thượng tới kiểm duyệt.

Tất cả tinh binh Lang Nghiệp đều xếp thành hàng nghênh đón, dải tua rua dài màu đỏ trên đầu ngọn giáo phần phật tung bay trong gió tựa những dải máu tươi, chiêu kỳ công tích* của bọn họ. 

*Chiêu kỳ công tích: Thể hiện thành tích.

Thời gian này, bọn họ tiến thẳng tới phủ Hoàng Long, tàn sát Đồ Đô thành, biến Ngọc Dao thành vong quốc. Từ nay về sau, uy danh thiết kỵ Lang Nghiệp lan xa vạn dặm, truyền khắp mỗi quốc gia trong thiên hạ.

Nhiễm Dật ngồi trên hoàng liễn* rộng lớn, áo choàng ánh sắc minh hoàng rủ trên mặt tuyết. Huynh đệ Nhiễm thị lớn lên nhiều điểm tương đồng, gương mặt gã cùng Nhiễm Trần gần như giống nhau y đúc. Nhưng giữa chân mày kia hung ác nham hiểm vạn phần, lại khiến cho người khác không có khả năng nhận sai huynh đệ hai người.


*Hoàng liễn: 皇辇, xe của vua.

"Bệ hạ! Chúng thần cung thỉnh thánh an!"

Kỷ Ninh và Nhiễm Trần phân biệt dẫn đầu hai hàng quan võ, quan văn, xếp thành hàng dài khấu kiến Hoàng đế. Ánh mắt Nhiễm Dật đảo qua từng người bọn họ, cũng làm cho không khí lạnh hơn vài phần.

"Lý ái khanh đâu?"

"Bẩm Bệ hạ. Mấy ngày trước gặp sói tuyết tác loạn. Lý Đại nhân phái thân binh dưới trướng cùng tướng sĩ của thần sóng vai chiến đấu, trên tiền tuyến không may hy sinh vì đất nước." 

"Hửm?" Nhiễm Dật nhướng mày, tạo thành một đường gấp khúc bén nhọn. Kỷ Ninh cũng biết lời nói dối này không qua mặt nổi nếu cân nhắc kỹ lưỡng, cả người căng thẳng, chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp lửa giận chất vấn của Hoàng đế. 

Không ngờ, Nhiễm Dật lại chỉ nói hai chữ: "Vậy sao?"


Nhiễm Trần giành trước đáp lời:

"Đúng là như vậy. Hoàng huynh, lúc đầu thần đệ ở tiền tuyến đốc quân, Lý Đại nhân ở ngay bên cạnh thần đệ. Thời điểm sói tuyết tấn công, Lý Đại nhân là vì che chở thần đệ mà gặp nạn."

"Có loại chuyện này? Nhưng ta lại nghe nói, Lý ái khanh lá gan rất nhỏ, sao có thể chịu vì Hoàng đệ ngươi mà mạo hiểm tới mức này?"

"Hoàng huynh, thần đệ cũng không biết. Lý Đại nhân này trái lại thật giống như vô cùng thân cận với thần đệ, vài lần nửa đêm tới tìm thần đệ uống rượu. Thần đệ không muốn, hắn còn định dây dưa một trận. Bị thần đệ chặn ngoài cửa nhiều bận, vẫn còn muốn trở lại. Cũng chẳng biết tại sao... Có lẽ là vì cảm thấy hợp ý cùng thần đệ đi."

Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, Lý Đại nhân sớm đã sợ đến vỡ mật, nào dám nửa đêm ra khỏi cửa? Kỷ Ninh nghi ngờ nhìn Nhiễm Trần, lại đưa mắt xem xét Nhiễm Dật.


Hoàng đế nhìn chằm chằm Nhiễm Trần, biểu tình như thể mang theo vài phần đùa cợt.

"Thì ra là thế. Lý ái khanh chết cũng có ý nghĩa. Xem ra hoàng đệ ngươi trước sau như một, là kiểu sương mù không rõ người*."

*Sương mù không rõ người: 阴霾不详之人啊, Mình xin phép được dự đoán là khiến người khác mờ mịt, mơ hồ mà theo đuổi.

Thanh âm không lớn, cũng chỉ có Kỷ Ninh, Nhiễm Trần cùng Long Dã đứng ngay phía sau là có thể nghe được.

Nhưng Nhiễm Trần như không có nửa phần hờn giận, quay sang mỉm cười với Hoàng đế. Thần tình thập phần xu nịnh khiến Kỷ Ninh cảm thấy có chút kinh hãi.. Rốt cuộc giữa hai huynh đệ này, đến tột cùng là có gút mắc gì không muốn người khác biết? Thực sự quá mức quái dị!

Hắn lại không biết, Nhiễm Trần và Nhiễm Dật đôi huynh đệ này vốn cùng một mẹ sinh ra. Hoàng hậu khi sinh Nhiễm Trần vì khó sinh mà chết. Nhiễm Dật mất mẫu thân từ nhỏ, lại đang thời niên thiếu chuẩn bị đăng cơ thành Hoàng đế. Đối với gã mà nói, Nhiễm Trần là một loại điềm xấu đáng ngại. Nhưng ngoại trừ phần đáng ngại này, đây cũng là huynh đệ huyết mạch tương liên* duy nhất trên thế gian với gã. Cho tới bây giờ, gã cũng không bao giờ tha cho bất kỳ kẻ nào dám ngấp nghé Nhiễm Trần. Ngay cả trong phòng Nhiễm Trần cũng không được phép có thị nữ hầu hạ, chỉ có thể do thái giám gã phái đi nắm giữ cuộc sống thường nhật.

*Huyết mạch tương liên: Quan hệ ruột thịt, cùng huyết thống.

Sở dĩ trong lời Nhiễm Trần hàm ý ám chỉ Lý Đại nhân có dụng tâm bất chính đối với mình, đây là cố ý chạm vào vảy ngược của Nhiễm Dật.

"Đúng vậy, Hoàng huynh. Cho nên hắn đã chết. Ngay cả thi thể cũng bị sói tuyết tha đi, là cốt nhục cũng không còn."

Nhiễm Dật nghe xong, mắt lại quét một vòng trên mặt Nhiễm Trần. 

"Vậy sao? Thế thì quên đi. Chia buồn với Lý góa phụ, ban phủ tuất kim*, vậy là được rồi."

*Phủ tuất kim: 抚恤金, Dịch sát nghĩa từng chữ một là vàng an ủi cái chết :vv Kiểu tiền bồi thường ấy.

Sau đó, gã không nói thêm lời nào. Chỉ tùy ý phất tay một cái, hoàng liễn rộng lớn liền hướng phía sau rời đi, dưới sự bảo hộ của ngự tiền thị vệ, tiến vào doanh trướng của Hoàng đế.
Gã rời đi, cảm giác áp bách quái dị của Kỷ Ninh mới dần dần tan biến. Giải tán binh lính Lang Nghiệp xong xuôi, hắn chắp tay với Nhiễm Trần.

"Hôm nay có thể đem chuyện của Lý Đại nhân che đậy đơn giản như vậy, là nhờ có Nhiễm Giám quân. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ phần thành ý này của ngươi."

"Che đậy đơn giản? Cũng được. Kỷ Tướng quân, sau này nếu ta thật sự tính mệnh du quan*, cần ngươi cứu mạng, ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay."

*Tính mệnh du quan: Gặp nguy hiểm dễ mất mạng.

Mập mờ nói xong câu này, Nhiễm Trần đi ra ngoài. Kỷ Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, chẳng khác nào một u hồn đang chầm chậm đi xa.

Lúc này, Bạch Thanh Nhan đang ở trong mã xa, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe. Binh lính Lang Nghiệp quân dung uy nghiêm, khiến trong lòng y không khỏi cảm khái... Người Ngọc Dao ham an nhàn, thích hưởng lạc, không trọng dụng binh lính, phần nhiệt huyết kia đã sớm biến mất từ lâu. Chống lại một quân đội như vậy, chẳng phải đổ tuyết vào nồi nước sôi, một trận đã bại sao? 

Đang lúc cảm khái, Hoàng liễn Lang Nghiệp bên kia đã khởi giá. Đi qua đội danh dự hùng mạnh đứng cách đó không xa, Hoàng đế Lang Nghiệp dáng vẻ uy nghi, thần tình lại cực kỳ kiệt ngạo. Đột nhiên, Hoàng đế Lang Nghiệp xoay đầu lại, thẳng tắp nhìn về phía Bạch Thanh Nhan ở trong mã xa!

Bạch Thanh Nhan hết sức kinh hãi. Y biết trong màn tuyết lớn, Hoàng đế hẳn sẽ không thấy rõ cảnh tượng trong xe. Nhưng chẳng biết tại sao, nhãn thần của Hoàng đế dường như đang cùng y mắt đối mắt. Ánh mắt kia tựa vực thẳm, phảng phất như hút đi cả thần hồn y! 

Mãi cho đến khi Hoàng liễn hoàn toàn đi tới phía trước, ánh mắt hai người mới rời đi. Bạch Thanh Nhan phục hồi lại tinh thần, cảm thấy sau lưng nhớp nháp mồ hôi lạnh. Y tâm thần bất định, đến tận lúc Kỷ Ninh trở về cũng không chú ý tới.
"Thanh Nhan?"

Kỷ Ninh thấy y thần sắc khác thường, vội đi nhanh tới, ôm y vào lồng ngực.

"Ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào... Có cần mời Lộc thần y tới không?"

"Không cần đâu. Chẳng qua là ta cảm thấy, vị Hoàng đế này của các ngươi, tuyệt không phải nhân vật đơn giản..." 

Kỷ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trong lòng biết Bạch Thanh Nhan đã nhìn thấy nghi thức nghênh đón Hoàng đế bên ngoài. Hoàng đế Lang Nghiệp quả thực uy nghi khϊếp người, nhưng Bạch Thanh Nhan cũng đã gặp qua đại tràng diện nhân*, tại sao lại sợ hãi đến vậy? Hắn nhìn sắc mặt Bạch Thanh Nhan trắng bệch, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, không khỏi lên tiếng:

*Đại tràng diện nhân: 大场面的人, Đại ý là những cảnh tượng hùng tráng, những kiểu diện mạo của con người.

"Thân thể ngươi thực sự không có việc gì?"
"Ta thực sự không có việc gì."

Bạch Thanh Nhan suy nghĩ một chút, hỏi:

"Vị Hoàng đế này của các ngươi, thoạt nhìn không giống kiểu người dễ gạt. Ngươi giấu ta ở đây, sẽ không gặp rắc rối gì chứ? Ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

"Sẽ không. Ta đã sớm có chuẩn bị, dặn dò những người biết chuyện. Bệ hạ căn bản sẽ không biết ngươi ở nơi này, ngươi chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho tốt. Chỉ cần không ra khỏi cửa, không bị người khác thấy, thì không cần phải lo lắng."

Bạch Thanh Nhan gật đầu. Y nói tiếp:

"Còn một chuyện nữa. Lần này các ngươi đem Ngọc Dao thu về một mối, ngươi có biết hắn sẽ đối đãi với bá tính trong đó thế nào không? Chẳng biết tại sao, ta vừa nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng không yên, có chút bất an."

"Chuyện này..."

Vấn đề này cũng khiến Kỷ Ninh đau đầu. Cho tới bây giờ, hắn chỉ để ý việc công thành đoạt đất, còn việc sau đó chiếm lĩnh quản lý thế nào, lại không phải chuyện của hắn, hắn cũng lười hỏi. Thế nhưng nếu Bạch Thanh Nhan lo lắng, hắn cũng làm bộ rất hiểu tình hình:  

"Ngươi cứ yên tâm, hắn sẽ không đối xử tàn tệ với con dân của ngươi."

"Thật sao? Kỷ Ninh, ngươi ngàn vạn lần đừng gạt ta."

"Ta sao có thể lừa gạt ngươi. Thanh Nhan, ngươi yên tâm, ta đây lập công lớn, Hoàng đế vô luận thế nào cũng sẽ nghe ta một lời. Vạn nhất hắn thực sự làm gì đó với con dân của ngươi, ta cũng vì ngươi lên tiếng, tất sẽ bảo vệ tính mệnh cho bọn họ. Như vậy, ngươi đã an tâm chưa?"

"Như thế này sao?" Thấy hắn chắc như đinh đóng cột, Bạch Thanh Nhan đã tin tám chín phần. Chỉ là vẫn còn lo lắng nói: "Thế nhưng ngươi lên tiếng thay những người mất nước, không sợ bị quân chủ nghi kỵ sao?"

"Người khác nói tất sẽ bị nghi kỵ, nhưng ta đây thứ công tích đại*, lại không giống. Những chuyện này ngươi cũng không cần phải để ý. Nếu bị hắn nghi kỵ, cùng lắm thì ta từ bỏ quân quyền, sau đó không mang theo binh là được. Vẫn là để ngươi an tâm quan trọng hơn ta."

*Thứ công tích đại: Liên tiếp lập công lớn.

Bạch Thanh Nhan nghe xong, không có trả lời ngay. Hai tay của y vẫn bị Kỷ Ninh nắm chặt, lúc này y dùng sức nắm ngược trở lại. 

Nhưng y cũng không thể an tâm.

Hoàng quyền trước mặt, công tích càng lớn thì được coi là gì? Huống chi còn một khái niệm, gọi là "Công cao chấn chủ*". Một khi bị Hoàng đế Lang Nghiệp phát hiện mánh khóe, gã có thể một câu phái Kỷ Ninh ra tiền tuyến, tùy tiện đoạt đi tính mạng.

*Công cao chấn chủ: 功高震主, đại ý lập công lớn dễ khiến chủ nghi ngờ, bất an. Chữ "Chấn" ở đây mang nghĩa làm kinh động, làm lo sợ.

Kỷ Ninh sẽ vì mình mà bảo trụ con dân. Thế nhưng ai có thể bảo vệ Kỷ Ninh đây?

Song phần lo lắng này, Bạch Thanh Nhan không có cách nào nói ra. Y chỉ có thể khẩn cầu Kỷ Ninh bình an vô sự, càng không nguyện cho hắn thêm áp lực gì.

Kỷ Ninh căn bản không biết y đang suy nghĩ gì, còn tưởng rằng Bạch Thanh Nhan trong lòng cảm động, thần tình trên mặt cũng vậy. Nhưng hắn cảm nhận được lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan đang dần ấm lại, không còn bất lực luống cuống như trước. 

"Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút đi. Dạ yến của Bệ hạ sắp bắt đầu, ta phải đi rồi."

"Được."

Hôn lên má Bạch Thanh Nhan một cái, Kỷ Ninh choàng thêm áo, chuẩn bị rời khỏi cửa. Lúc này quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Bạch Thanh Nhan ngồi bên lò lửa, đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt kia thăm thẳm, lại như mang theo kiên định sâu sắc.

Trong lòng hắn đột nhiên rung động một hồi, quay trở lại, ấn Bạch Thanh Nhan xuống giường, dùng sức hôn xuống. Mãi cho đến khi hai người đều thở hổn hển, hắn mới chịu tách ra. Đồng tử Bạch Thanh Nhan đã lấp loáng một sắc tím mơ màng, khiến Kỷ Ninh không nhịn được thốt lên:

"Thanh Nhan, ta thật muốn mặc kệ dạ yến của Bệ hạ, ở nơi này trông chừng ngươi."

Bạch Thanh Nhan nở nụ cười.

"Hóa ra Kỷ Tướng quân lại tùy hứng như vậy." 

"Mỹ nhân trong ngực, đây là nhân chi thường tình*, sao có thể gọi là tùy hứng?"

*Nhân chi thường tình: Bản chất của con người.

Bạch Thanh Nhan vậy mà chỉ cười cười không nói. Y đẩy khẽ Kỷ Ninh:

"Ngươi đi mau một chút. Còn phải vận một trăm hai chục ngàn phần tinh thần để ứng phó Hoàng đế, đừng ở chỗ này dùng dằng."

Kỷ Ninh gật đầu. Lại vẫn không nhịn được chạm môi Bạch Thanh Nhan một chút, mới chịu rời đi.

Nhưng Bạch Thanh Nhan không biết, sau khi rời khỏi mã xa, Kỷ Ninh cũng không lập tức đi đến doanh trướng của Hoàng đế Lang Nghiệp. Nửa đường, hắn lại rẽ vào một nơi hẻo lánh... Nơi đó, đã có người chờ hắn. 

"Lộc thần y!"

Kỷ Ninh thấy người nọ, vội vàng tiến tới đón.

"Ngươi nói có biện pháp cứu y, có thật vậy không?"

Lộc Minh Sơn lại chỉ hỏi hắn một câu:

"Lần trước, ngươi nói ngươi nguyện ý từ bỏ mạng sống để cứu y. Kỷ Tướng quân, trước hết ta hỏi ngươi... Những câu này, còn giữ lời không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play