Chương 9. Nếu Kỷ Tướng quân trắng trợn cướp người, ta đánh không lại hắn.
Hai người thương nghị một lần, vẫn như cũ không có đầu mối. Lúc này , Long Dã cũng từ trường thao luyện trở về. Y một thân mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt sũng dính ở trên lưng, bước nhanh đến bên người Kỷ Ninh, đứng vững.
"Trở về rồi? Ta quên nói cho ngươi biết hôm nay ta muốn tiếp đãi Nhiễm Quận vương, ngươi có thể trực tiếp quay lại nghỉ ngơi."
Long Dã không nói gì. Y liếc nhìn Nhiễm Trần một chút, đối diện cùng ánh mắt Nhiễm Trần. Đúng lúc này, một làn gió xuân se lạnh thổi tới, Nhiễm Trần bên trong áo lông chồn cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn từ trước đến nay sợ lạnh, vội vàng kéo cổ áo lông thú sát lại.
Đột nhiên, gió ngừng. Hắn ngẩng đầu, mới phát hiện ra chẳng biết từ khi nào, Long Dã đã đứng bên cạnh mình, vừa vặn đem toàn bộ gió lạnh kia ngăn ở phía sau.
"Ngươi..." Nhiễm Trần ngập ngừng, "Ngươi mang theo một thân mồ hôi, đứng ngay đầu gió thổi, không sợ nhiễm phong hàn sao?"
Long Dã lắc đầu. Y rũ mắt, lại nhìn Nhiễm Trần thêm một chút.
Kỷ Ninh ở một bên hỏi:
"Long Dã, ngươi gấp gáp trở về như vậy, là có chuyện gì khẩn yếu sao?"
"Xác thực nghe nói một chuyện khẩn yếu. Tin tức từ Lưu Đại nhân bên kia truyền đến, hung thủ ngày ấy ám sát Tướng quân đã tìm được."
"Tìm được?!"
Nhiễm Trần cùng Kỷ Ninh gần như đồng thời đứng bật dậy. Vết thương bên hông Kỷ Ninh thoáng như bị xé nứt, nhưng hắn căn bản không lo được, chỉ che lấy miệng vết thương, "Người ở nơi đó? Nhanh đưa ta đi!"
"Tướng quân, ngươi hiện tại vẫn đang bị thương, không thể cưỡi ngựa. Chẳng bằng..." Ánh mắt Long Dã lần thứ ba ném lên trên người Nhiễm Trần, "Quận vương Điện hạ, có nguyện đem xe ngựa cho Kỷ Tướng quân dùng một lát?"
"A?"
Long Dã đột nhiên nói chuyện với hắn, Nhiễm Trần chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên. Long Dã hỏi lần thứ hai, hắn mới nghe rõ lời này, dùng sức khẽ gật đầu. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên biến thành kẻ si ngốc trì độn, nào còn có bóng dáng Nhiễm Quận vương nhạy bén ngày xưa? Còn may tâm trí Kỷ Ninh đều đặt hết lên "Hung thủ", vẫn không phát hiện ra có điểm không đúng.
Thẳng cho đến khi thân ảnh Kỷ Ninh biến mất trong xe ngựa, Nhiễm Trần đột nhiên phát hiện, Long Dã lại không có đi theo hắn.
"Ngươi không đi cùng Kỷ Tướng quân sao?"
"Đi. Điện hạ, người đi cùng ta chứ."
"..."
Lời còn chưa dứt, Long Dã đã ôm lấy Nhiễm Trần, nhảy lên ngựa. Y đem áo choàng của mình mở rộng, bao phủ toàn bộ Nhiễm Trần vào bên trong, ngăn cách với mọi ánh mắt bên ngoài.
"Long Dã!"
Hai chân Long Dã kẹp lấy lưng ngựa, tuấn mã vun vút phi ra ngoài. Nhiễm Trần vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng vào lồng ngực Long Dã. Hắn vốn cũng không quen cưỡi ngựa, lại thêm chưa chuẩn bị kỹ càng, thiếu chút nữa ngã xuống ngựa. Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên nắm ở eo hắn, thay hắn một lần nữa tìm lại cân bằng. Sau đó, cánh tay kia dần dần siết chặt, đem cả người hắn giam cầm trong lồng ngực.
Nhiễm Trần đẩy mấy lần, cánh tay kia không nhúc nhích, ngược lại càng chặt hơn. Nhiễm Trần vùi đầu trước ngực Long Dã. Hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch, mặt nóng ran, tựa như máu toàn thân đều chảy dồn lên mặt. Nhưng bên tai còn có một thanh âm khác, Nhiễm Trần sững sờ một hồi mới phản ứng lại được, đó là nhịp tim Long Dã.
Từng tiếng từng tiếng, càng lúc càng nhanh.
Rất mau, bọn họ đã đến bên ngoài nhà giam. Long Dã ôm Nhiễm Trần nhảy xuống ngựa, đem áo choàng một lần nữa mặc lại cẩn thận. Nhiễm Trần nhìn thấy y vẫn mặt không biểu tình như cũ, nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Long Dã ngẩng đầu nhìn hắn.
"Điện hạ, Kỷ Tướng quân đã đi vào. Chúng ta cũng nên vào thôi. Bên ngoài gió lớn, vẫn còn có chút lạnh."
"Được."
Hai người một trước một sau đi vào nhà giam. Thừa dịp Lưu Đại nhân chưa sẵn sàng nghênh đón bọn họ, Nhiễm Trần nói khẽ:
"Ngươi khi nãy, nhịp tim rất nhanh."
"..."
Long Dã không nói gì, nhưng chẳng biết tại sao, tâm trạng Nhiễm Trần vẫn rất tốt. Cho tới khi đến một góc ngoặt, thanh âm Long Dã mới vang lên bên tai Nhiễm Trần:
"Thời điểm ta gặp được Điện hạ, nhịp tim luôn luôn nhanh như vậy."
Lúc Nhiễm Trần cùng Long Dã hai người đi vào, Kỷ Ninh đã đứng sững bên ngoài nhà lao, không nhúc nhích. Nhiễm Trần xem xét liền biết tình thế không ổn, hắn tiến lên một bước, nhìn vào trong phòng giam. Lại chỉ thấy một nữ hài mới mười lăm mười sáu tuổi, cả người đẫm máu cuộn mình trong góc, lạnh đến run rẩy.
"Lưu Đại nhân nói cho ta, đây chính là hung thủ gã tìm tới."
Lưu Đại nhân đứng một bên không biết đã đắc tội chỗ nào với vị Võ tướng đứng đầu triều đình chạm vào là bỏng này, khắp mặt đều vặn vẹo. Nhìn thấy Nhiễm Trần cũng tựa nhìn thấy cứu tinh, bận bịu giải thích:
"Quận vương Điện hạ! Kỷ Tướng quân nói cái này không phải là người ngài muốn tìm, nhưng tặc kỹ này ngày đó ta đã tận mắt thấy qua, chính là người này không sai! Nàng chống chế thế nào cũng không chạy thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của ta! Mà ma ma trong Kim Tiêu Túy cũng đã tới, khẳng định là nàng không sai..."
"Ta nói rồi, người ta muốn tìm không phải nàng!"
Kỷ Ninh quay đầu lại, đôi mắt kia đỏ ngầu, là huyết hồng tụ lại sau khi hy vọng bị đập vỡ. Lưu Đại nhân bị dọa đến lùi lại một bước, cả gian phòng chỉ có thể nghe được thanh âm Kỷ Ninh cắn chặt răng:
"Người ta muốn tìm, là một nam nhân tuấn dật phong lưu! Ngày đó ta gặp được y, y dùng một thanh chủy thủ vàng đâm ta bị thương... Ta thấy rất rõ ràng, không phải nữ nhân này!"
"Thế nhưng Kỷ Tướng quân khi ấy uống nhiều rượu như vậy, nói không chừng là nhìn lầm..."
"Ngươi nói cái gì?!"
Kỷ Ninh một tay nắm chặt cổ áo Lưu Đại nhân, đôi mắt kia càng đỏ quạch. Phải biết, hiện tại thứ duy nhất chèo chống khiến hắn vững tin Bạch Thanh Nhan còn sống rất tốt ở thế gian này, mà còn ngay tại Vương đô, cũng chỉ có ngày đó trong trí nhớ của hắn. Lưu Đại nhân cũng dám chất vấn điểm này, thật sự là chạm vào vảy ngược của hắn. Lồng ngực Kỷ Ninh kịch liệt phập phồng, vừa muốn gầm thét lên thành tiếng, Lưu Đại nhân đột nhiên phúc chí tâm linh*, thấp giọng hô lên:
*Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
"Kỷ Tướng quân, ta nhớ rồi!"
"Cái gì?"
"Người như ngài nói, ta xác thực đã gặp qua. Nhưng y đã..."
"Đã bị ngươi thả đi, có phải không?"
Lưu Đại nhân nói được nửa câu đã bị người mạnh mẽ đánh gãy. Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía cổng, là Phó Diễm đứng ở nơi đó. Phó Diễm là con trai của Tể tướng đương triều, tuổi còn trẻ đã đứng hàng tam phẩm. Nhưng hai người tới bây giờ vẫn nước sông không phạm nước giếng, ngoại trừ tiệc phong yến của Hoàng đế sau khi chinh phạt Ngọc Dao từng thấy qua, cũng chỉ có mấy ngày trước gặp một lần tại Kim Tiêu Túy. Nhưng nếu là đồng liêu, Kỷ Ninh cũng chỉ đành miễn cưỡng chào hỏi, liền tiếp tục ép hỏi Lưu Đại nhân:
"Đã thế nào? Ngươi kia hiện ở đâu!"
"Đã, đã..." Con mắt Lưu Đại nhân trộm dò xét Phó Diễm, nhận được một cái gật đầu thoáng qua ra hiệu. Lưu Đại nhân biết, mặc dù Kỷ Ninh trước mắt này có đáng sợ, nhưng chân chính chưởng quản việc mình có thăng thiên hay không phải là Phó Diễm cùng với cha của y, Phó Thừa tướng. Nên nghe ai, gã dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
"Đã thoát khỏi hiềm nghi, vô tội phóng thích! Ta thật không biết Kỷ Tướng quân ngài muốn tìm một nam nhân mà, bằng không ta bất luận thế nào cũng sẽ giữ y lại!"
"Thả? Ngươi thế mà..."
Nghe nói người mình tâm tâm niệm niệm, vậy mà cứ như thế cùng mình gặp gỡ thoáng qua, lần nữa biến mất giữa biển người. Kỷ Ninh khí nộ đan xen, một chưởng đánh vào song gỗ nhà giam, phần gỗ thô dày ngay đầu cổ tay rung lên bần bật. Trực giác Nhiễm Trần cảm thấy có chút không đúng, nghi hoặc nhìn về phía cổng. Nhưng lúc này, Phó Diễm đã sớm lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi nhà giam, không thấy tăm hơi.
Bên ngoài nhà giam, Bạch Thanh Nhan phục sức thành bộ dáng thị vệ, đứng trong một góc. Mặc dù gương mặt đã dịch dung, trên đầu đội mũ miện, đem cả khuôn mặt giấu trong bóng tối, nhưng y từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Phó Diễm bước ra từ nhà giam. Trên mặt hắn lộ ra vẻ trấn định tự nhiên, nhưng khi bước đến góc tường sau, bước chân rõ ràng tăng tốc.
"Đi mau!"
Đến bên người Bạch Thanh Nhan, hắn nói khẽ, một tay nắm lấy cánh tay Bạch Thanh Nhan, bước nhanh ra ngoài cửa. Một mực kéo Bạch Thanh Nhan vào trong xe ngựa, hắn mới trầm tĩnh lại, cười nói:
"Thật là không khéo. Kỷ Tướng quân cũng ở nơi này. Suýt chút nữa đã bị hắn phát giác ra ngươi ở đây. Cũng may chúng ta rời đi nhanh, nếu không hắn trắng trợn cướp người, ta đánh không lại hắn."
Lúc này, hắn vẫn còn nắm chặt tay Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan co tay về, hắn thuận thế buông tay, đầu ngón tay lại không biết cố ý hay vô tình mà khe khẽ quét qua lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan.
"Cốt nhục quân đình*, lòng bàn tay lại có vết chai." Hắn đột ngột lên tiếng, "Xem ra, ngươi là người văn võ song toàn."
*Quân đình: Dáng người đẹp, dong dỏng cao.
Bạch Thanh Nhan lắc đầu. Mấy ngày nay bị Phó Diễm ép uống nước thuốc, mặc dù yết hầu y vẫn khàn khàn, song đã có thể nói ra vài lời. Y nhẹ giọng đáp:
"Ta chẳng qua chỉ là một con chó nhà tang thất bại thảm hại."
"Đừng nói như vậy. Mất nước, âu cũng là số mệnh. Quốc vận vốn không phải chuyện phàm nhân có thể chi phối, có bản lĩnh đi chăng nữa cũng không cản được tạo hóa trêu ngươi. Ngọc Dao các ngươi vốn dĩ cũng là khí số sắp hết." Phó Diễm vỗ nhẹ lên mu bàn tay y như trấn an, "Vong quốc, những kẻ bình dân như các ngươi thì có thể giải quyết được việc gì? Không cần quá để trong lòng."
"Nếu ngươi nghĩ rộng được như vậy, vì sao còn nhất định muốn ám sát Kỷ Ninh?" Bạch Thanh Nhan đột nhiên đặt câu hỏi, "Ngươi đã nói, là bởi vì hắn giật dây Hoàng đế bần cùng hóa binh lính, hủy hoại quốc vận. Nhưng theo lời ngươi, quốc vận không thể nghịch, ngươi gϊếŧ một Kỷ Ninh thì có ý nghĩa gì?"
"Ta và ngươi không giống nhau, không thể so sánh như vậy."
"Không giống chỗ nào?"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ bình dân, bảo vệ được chính mình và gia quyến là tốt rồi. Phó gia ta lại là thế hệ công khanh, không biết đã ăn của triều đình bao nhiêu bổng lộc. Đằng sau ta, có thương sinh, có bách tính..."
Phó Diễm luôn là kiểu người vân đạm phong khinh, thỉnh thoảng còn muốn thăm dò lai lịch Bạch Thanh Nhan. Bởi vậy Bạch Thanh Nhan đối với hắn hết sức đề phòng. Song lời này lại xúc động Bạch Thanh Nhan, khiến y cũng không nhịn được nhìn Phó Diễm vài lần.
Phó Diễm lại không hề hay biết, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Kỷ Tướng quân cũng chẳng biết đến lúc nào mới có thể đi ra ngoài. Nếu đã biết người kia không phải người hắn muốn tìm, còn lề mề cái gì? Không bằng đi mau chút, ta mới có thể đưa muội muội kia của ngươi ra."
Bạch Thanh Nhan cũng nhìn theo ánh mắt của y. Quả nhiên, Kỷ Ninh không trì hoãn quá lâu, bước ra ngoài. Nhưng phía sau bọn họ còn có một người mặc áo choàng loang lổ vết máu, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, run lẩy bẩy. Không phải Vạn Nhi thì là ai?
"Hỏng bét." Phó Diễm quay trở vào trong xe, "Xem ra hắn muốn mang muội muội của ngươi đi. Lần này có chút phiền phức, cần bàn bạc kỹ hơn."
"Thế nhưng nếu muội muội của ta rơi vào trong tay Kỷ Tướng quân, liệu có xảy ra bất trắc gì hay không?"
"Sẽ xảy ra bất trắc gì?" Phó Diễm kỳ quái hỏi, "Kỷ Tướng quân mặc dù nghe phong thanh là kiểu người bạo ngược, nhưng chưa từng nghe nói hắn hạ thủ với phụ nữ và trẻ em. Cô bé này cũng không phải hung thủ ám sát hắn, hắn hẳn cũng biết."
"Lời này có lẽ không sai." Bạch Thanh Nhan buồn bã cười một tiếng. Nếu là lúc trước, y có đầy đủ lòng tin để vỗ ngực nói rằng y hiểu rõ Kỷ Ninh sẽ không làm ra chuyện gì với một thiếu nữ vô tội. Nhưng bây giờ...
"Chỉ là ta cũng không dám nói Kỷ Tướng quân là hạng người gì, đến cũng sẽ làm ra những chuyện gì. Cho nên sự tình ngươi nói muốn ám sát Kỷ Tướng quân có thể đẩy nhanh đưa vào danh sách quan trọng hay không?"
Nghe Bạch Thanh Nhan đưa ra yêu cầu này, Phó Diễm kinh ngạc nhướng một bên lông mày. Nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, cười nói:
"Vô cùng vui lòng."