Chương 87. Đường lui thiết kỵ Lang Nghiệp đã đứt?

"Tướng quân! Sao ngài còn trở lại!" Vương Vạn một đường kéo tay áo Kỷ Ninh, đẩy hắn vào một doanh trại trống không. Hắn thò đầu ra quan sát bốn phía, xác định không ai nhìn thấy hai người đi vào mới giật màn cửa của doanh trại kia xuống, đóng lại.

"Tướng quân, sao ngài còn trở về! Có ai nhìn thấy ngài ở đây hay không?"

Kỷ Ninh thập phần kinh ngạc:

"Đây là thiết kỵ Lang Nghiệp của ta, vì sao ta lại không thể trở về?"

"Tướng quân! Hẳn là ngài còn chưa biết?" Vương Vạn so với hắn còn giật mình hơn, "Vừa mới khi nãy, Bệ hạ hạ chỉ, nói đã cầm chắc tội phản quốc của Tướng quân ngài, một khi bị bắt chính là gϊếŧ chết không tha!"

"Cái gì?"

"Mà toàn bộ thiết kỵ Lang Nghiệp chúng ta đều bị làm rối loạn! Hiện tại, đại bộ phận huynh đệ đều bị giam lỏng trong doanh trại, một người lại một người bị lôi đi, nói là phải phân tán toàn bộ đến những đội quân khác!"


"Bọn chúng sợ các ngươi không phục, sẽ còn tụ họp lại thay ta bất bình thanh minh, có phải không?"

"Chúng ta đương nhiên không phục! Tướng quân, ngài là Đại công thần của Lang Nghiệp chúng ta, là danh tướng đệ nhất triều đình! Ngài dẫn chúng ta vào sinh ra tử, chinh chiến mười năm mới bình định toàn bộ Ngọc Dao, lập nên chiến công hiển hách, nhưng đảo mắt một cái lại bị bọn chúng vu hãm tội danh phản quốc? Chúng ta một đội ngũ uy vũ hùng mạnh như vậy, lại cứ thế phải giải tán? Lúc ấy các huynh đệ liền tạc doanh*! Nếu không phải Long Dã Tướng quân ra mặt..."

*Tạc doanh: Thuật ngữ quân sự, chỉ một hoạt động tập trung bất thường của binh sĩ mà không có sự điều động của cấp trên.

"Các ngươi nhìn thấy Long Dã? Y ở đâu?"

Kỷ Ninh nghe được danh tự Long Dã, sốt ruột đánh gãy lời Vương Vạn. Đúng rồi, vài ngày trước Long Dã trở về thay hắn liên lạc các tướng lĩnh trong quân, chẳng lẽ không làm được gì sao? Không thể nào, y nhất định đã âm thầm làm gì đó... Trong thời khắc tình thế trước mắt bị động như vậy, Long Dã là hy vọng duy nhất của hắn!


"Long Dã Tướng quân y..."

"Soạt" một tiếng, cửa doanh trướng đột ngột bị giật tung ra! Mấy người hò hét ầm ĩ vọt vào:

"Ở đây còn có hai con cá lọt lưới! Mau bắt trói bọn chúng lại!"

Kỷ Ninh vừa muốn chống cự, lại bị Vương Vạn đè lại. Kỷ Ninh nghi ngờ nhìn vào mắt Vương Vạn, Vương Vạn chậm rãi lắc đầu với hắn:

"Không được, hiện tại..."

"Ai cho các ngươi nói chuyện!"

Một người trong đám đông xông tới, giơ chân đá lên mặt Vương Vạn, đẩy ngã hắn xuống đất. Mắt thấy binh sĩ của mình bị đối xử như thế, Kỷ Ninh tức giận đến toàn thân phát run. Nhưng ngay cả nằm trên mặt đất, Vương Vạn vẫn y nguyên dùng sức lắc đầu với hắn, như thể muốn nói... Tướng quân, nhất định không được khinh cử vọng động!

Lúc này, ngoài doanh trại truyền đến tiếng người huyên náo. Kỷ Ninh rốt cuộc minh bạch vì sao Vương Vạn phải nhẫn nhịn như vậy...


Bên ngoài cửa chừng hơn nghìn người, bao vây toàn bộ doanh địa, từng nơi từng nơi lục soát. Đối kháng cùng bọn chúng, tuyệt không có nửa phần thắng!

Rất nhanh, Kỷ Ninh bị những tên kia trói chặt tay, dẫn theo ra ngoài. Cũng may lần này hắn mặc phục sức bình dân, đám người kia lại đều bị điều khẩn cấp từ những quân đội khác đến, không nhận ra hắn. Hắn và Vương Vạn một đường bị đuổi đến sân thao luyện, mới phát hiện nơi này đã tụ tập hơn nghìn người!

"Đi vào!"

Người phía sau đẩy Vương Vạn và Kỷ Ninh vào trong đám đông, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi là... Kỷ Tướng quân!"

Một binh sĩ nhận ra Kỷ Ninh, kích động vạn phần. Vương Vạn lập tức che miệng cậu lại:

"Nhỏ giọng chút! Ngươi muốn hại chết Tướng quân à?"

"Phải phải, ta... Ta chỉ là gặp được Tướng quân nên quá kích động!" Người kia liên tục nhận sai "Tướng quân, hẳn là ngài nghe nói các huynh đệ gặp tai bay vạ gió nên tới cứu chúng ta? Bọn chúng nói Tướng quân bị phán tội phản quốc, ta không tin! Nhất định là đám người kia lừa gạt chúng ta, có phải không?"
"Ta đương nhiên không phản quốc!" Ánh mắt Kỷ Ninh thâm trầm, liếc nhìn binh sĩ bốn phía, "Song quả thật ta bị oan khuất, bọn chúng muốn đưa ta vào chỗ chết. Các ngươi nếu ở lại nơi này, còn có thể đến đội ngũ khác kiếm miếng cơm ăn. Nhưng nếu đi theo ta, nói không chừng cũng phải cõng trên lưng tội danh phản quốc đến chết. Ngay cả như thế, vẫn nguyện ý đi theo ta sao?"

"Tất nhiên là nguyện ý rồi!" Binh sĩ kia càng thêm kích động, "Tướng quân, ta thề dù sống hay chết đều hiệu trung với Tướng quân!"

Sự kích động của cậu cũng kéo tới sự chú ý của các binh sĩ chung quanh. Cho dù Vương Vạn có liên tục dặn dò, tiếng hô kích động vẫn như làn sóng khuếch tán bốn phía. Rất nhanh, cả trường thao luyện đều rối loạn lên, các binh sĩ châu đầu ghé tai, xôn xao truyền miệng...

"Kỷ Tướng quân đã trở về! Ngài không có bị bắt, càng không có chết, ngài bây giờ trở về để dẫn dắt thiết kỵ Lang Nghiệp của ngài, tiếp tục chiến đấu!"
Trường thao luyện tập trung hơn ngàn binh sĩ, trông giữ bọn họ lại chỉ có hơn mười người Nhưng những kẻ này đều thân mang nhuyễn giáp, trong tay cầm cung tiễn, hễ nhìn thấy người nào không thành thật, lập tức la lớn một tiếng, không kiêng nể gì mà trực tiếp giương cung bắn người. Thiết kỵ Lang Nghiệp tức giận mà không dám có hành động gì, tướng lĩnh của bọn họ đã sớm bị bắt đi nơi khác, chỉ để lại những binh lính bình thường. Bọn họ không có chủ tâm cốt, cũng không có cách nào chống cự, mặc dù lòng đầy lửa giận, lại bị buộc phải ở lại nơi này không thể động đậy.

Nhưng bây giờ khác rồi. Kỷ Ninh đã đến, tựa như một hạt hỏa tinh ném vào đám củi khô... Những binh sĩ này ngày thường vốn cực kỳ kính sợ sùng bái Kỷ Ninh, huống chi hiện tại càng là thời điểm phải trấn áp cơn phẫn nộ!
"Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào loạn động!"

Người canh gác phát hiện ra vấn đề, lớn tiếng quát tháo. Mắt thấy thiết kỵ Lang Nghiệp không chịu nghe lời, gã trực tiếp bắn tên:

"Các ngươi thích chết đúng không! Một đám chó nhà có tang, hay lại muốn giống như Kỷ Ninh kia của các ngươi, bị loạn đao chém chết!"

"Muốn chết chính là ngươi!"

Mắt thấy lại thêm một huynh đệ bị bắn gϊếŧ, toàn bộ thiết kỵ Lang Nghiệp sôi trào lên! Tựa như gió lốc gào thét, các binh sĩ cuồng bạo xông lên phía trước, nhấn chìm những kẻ canh gác kia!

Rất nhanh, mấy chục tên lính đã trở thành thi thể trên mặt đất.

"Tướng quân, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Từng đôi mắt nhìn chằm chằm Kỷ Ninh. Kỷ Ninh không chút nghĩ ngợi, nói:

"Ta vẫn chỉ có một lời kia... Các ngươi nguyện ý ở lại nơi này, nguyện ý đi đường của mình, ta đều thả các ngươi đi! Mà ta, muốn đi cứu người ta thương... Ta không thể ép buộc các ngươi đi cùng ta. Nhưng nếu đã nguyện ý đi theo ta, ta cũng sẽ không cô phụ các ngươi."
"Tướng quân nói cái gì vậy!" Vương Vạn là người đầu tiên lên tiếng, "Tướng quân, chúng ta là thiết kỵ Lang Nghiệp! Từ thuở mới bắt đầu, ta chính là ngưỡng mộ thanh danh của Tướng quân ngài mới đến tham gia quân ngũ... Ta vĩnh viễn là thuộc hạ của ngài!"

Sứ quán Đại Tiếp, trong chính sảnh.

Cơ Dận nửa đường rời đi trong chốc lát, phái người giao cho Cơ Hà một phong thư. Cơ Hà sau khi đọc qua, lông mày nhíu chặt, nghĩ ngợi một hồi.

"Phó Đại nhân, ta còn có một chuyện nghĩ không ra."

"Chuyện gì? Thỉnh Duệ Thân Vương cứ nói."

"Ngươi luôn miệng nói ngươi tới là vì muốn vạch trần âm mưu của Kỷ Ninh, bảo toàn tính mệnh Bạch Thanh Nhan. Vậy ngươi giải thích cho ta một chút, ngươi muốn bảo đảm tính mạng y thế nào?"

"Ta đã dám đến, tất nhiên là có chuẩn bị chu toàn."

"Vậy sao? Thế nhưng ta nghe thị vệ nói, các ngươi hôm nay phái tới không ít nhân thủ, đã bao vây toàn bộ sứ quán của ta."
"Đúng là như vậy. Bệ hạ đã quyết, nhất định phải truy xét đến cùng hành tung của dư nghiệt Ngọc Dao. Hiện tại nơi này sớm đã bị minh tiêu ám tiêu của chúng ta bao quanh toàn bộ, đừng nói là người, chỉ sợ một con ruồi cũng không bay lọt."

"Đã bao vây nghiêm mật như vậy, ngươi thì có biện pháp gì bảo hộ y?"

"Duệ Thân Vương, hôm nay trong tất cả những người Lang Nghiệp tới đây, ta là đầu lĩnh. Bọn họ không ai biết quan hệ cá nhân giữa ta và Bạch Thanh Nhan, cũng sẽ không phòng bị ta. Muốn bảo vệ tính mệnh của y, chỉ có để y ở bên cạnh ta, rời khỏi sứ quán này... Bằng không, nơi này mỗi một thân cây ngọn cỏ chỉ sợ đều sẽ bị Bệ hạ lật tung, tuyệt không thể may mắn thoát khỏi."

"Lang Nghiệp các ngươi đây là không sợ đối địch với Đại Tiếp ta?"

"Bệ hạ biết Bạch Thanh Nhan ở ngay tại chỗ này. Vì có được y, đừng nói là đối địch cùng Đại Tiếp... Sự tình điên cuồng hơn gã cũng không phải không làm được."
"Cho nên Duệ Thân Vương, ngươi có thể mời Bạch Thanh Nhan ra, bảo y đi cùng ta hay không?"

"Vớ va vớ vẩn!" Cơ Hà cười nhạo một tiếng, "Bên cạnh ngươi đột nhiên mọc ra một người, có mù mới không nhìn ra điểm kỳ quặc?"

"Duệ Thân Vương nói có lý, cho nên ta đã chuẩn bị cái này."

Phó Diễm nói xong, đưa tay vào ngực áo lấy một cái mặt nạ, mở ra đưa cho Cơ Hà:

"Duệ Thân Vương, ngươi nhìn mặt nạ này giống ai?"

Cơ Hà cầm mặt nạ trong tay, tùy ý lật hai lần.

"Cái thứ vừa mềm vừa mỏng này, có quỷ mới nhìn ra được giống ai."

"Nói cũng phải."

Phó Diễm vừa nói vừa nhận lấy mặt nạ, mở ra trùm lên mặt mình. Trong chớp mắt, hắn liền từ một công tử như ngọc biến thành nam nhân trung niên mặt trắng không râu.

Cơ Hà nhướng mày, đánh giá một hồi.

"Nhìn cũng có chút quen mắt. Đây là..."
Cơ Hà ngưng thần suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra. Đây chính là thái giám trước đó cùng Phó Diễm tiến vào sứ quán.

"Ngươi muốn cho y giả trang thành thái giám này? Thật sự là hoang đường!"

"Có gì hoang đường? Chỉ có dạng này, Bệ hạ mới không nảy lòng nghi ngờ."

"Về sau thì sao? Nếu là thái giám, y nhất định phải tiến cung, ngươi chẳng phải muốn đưa y vào miệng cọp?"

"Duệ Thân Vương hẳn là chưa từng nghe một câu gọi là 'Dưới đĩa đèn thì tối'*? Ta tin tưởng nơi mà Bệ hạ không điều tra kỹ càng nhất chính là Hoàng cung của gã."

*Dưới đĩa đèn thì tối: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

"Vậy thái giám ngươi đưa đến kia, ngươi phải xử lý thế nào?"

"... Không dối gạt Duệ Thân Vương, tại hạ đã giải quyết gã rồi."

Cơ Hà nheo mắt, dò xét Phó Diễm. Hắn cũng lăn lộn trên triều đình nhiều năm, sao không biết đằng sau một tiếng "giải quyết" nhẹ nhàng linh hoạt này là sự thật máu tanh thế nào? Chỉ sợ thái giám kia đã sớm bỏ mạng ở chốn nào đó hẻo lánh không người chú ý!
"Xem ra ngươi là tình thế bắt buộc. Nhưng không biết đã từng nghĩ qua, nếu không tìm thấy Bạch Thanh Nhan, ngươi lại thêm điểm yếu thiếu đi một tùy hành là chủ quản nội đình, phải bù đắp thế nào đây?"

"Cái này Duệ Thân Vương không cần lo lắng. Bệ hạ tính tình lãnh đạm, đối với người bên cạnh xưa nay không quá lưu tâm. Ngoại trừ vị Nhiễm Quận Vương kia, ta chưa từng thấy gã để ý đến tùy tùng hầu hạ bên cạnh bao giờ. Mặc dù là chủ quản nội đình, có khi Bệ hạ chỉ nhớ rõ tướng mạo, căn bản chẳng chú ý tới gã. Nếu không, ta cũng không dám mạo hiểm đem Bạch Thanh Nhan giấu trong cung."

"Duệ Thân Vương, xin mau đưa ra quyết định. Bằng không..."

Giống như để chứng minh điều gì, ngoài đại môn đột nhiên vang lên thanh âm cổ nhạc. Giữa tiếng nhạc tấu cung đình du dương, có người cao giọng gọi cửa! Phó Diễm và Cơ Hà đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đại môn. Ngữ khí của Phó Diễm lập tức tỉnh táo lại:
"... Bằng không, Bệ hạ sắp đến rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play