Chương 73. Huynh có muốn nói cho Kỷ Ninh, hắn không cần phải chết, hàn độc của huynh vẫn có thể được giải trừ hay không?

"Tướng quân! Ngài, ngài thật sự muốn đi sao?" Quản gia giật nảy mình, "Nếu như vậy, ta tình nguyện đi theo ngài! Nông trường cái gì chứ! Nếu như Tướng quân tin tưởng ta, ta thay ngài quản lý là được, nhưng đừng bảo cái gì mà cạn tình... Ta vẫn tình nguyện làm quản gia cho ngài mà!"

"Đừng nói lời ngu ngốc thế! Ai nói tặng không cho ngươi? Ngươi nhớ kỹ phải sắp xếp cẩn thận cho những người trong phủ thượng. Nếu bọn họ nguyện ý lưu lại, liền đưa họ đến làm việc trong nông trường kia. Nếu họ muốn đi, liền cho bọn họ chút phí tổn để về nhà. Đến khi thanh hoàng bất tiếp*, trông nom một chút người nhà những bộ hạ cũ của ta. Nhớ kỹ chưa?"


*Thanh hoàng bất tiếp: Mạ xanh chưa lớn mà lúa chín vàng đã hết, ý nói thiếu thốn khó khăn, cái cũ dùng đã hết mà chưa có cái mới hoặc chỉ trong nhà chỉ có trẻ em chưa đủ sức lao động và người già.

Kỷ Ninh nói xong, thấy quản gia nước mắt rưng rưng, trong lòng cũng có chút xúc động. Hắn thở dài, lần đầu tiên trấn an gã vài câu:

"Ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta đi mấy ngày sẽ trở lại. Quản lý nông trường cho tốt giúp ta, coi như bày tỏ lòng trung thành với ta."

"Vâng, vâng!"

Nghe câu này, thần sắc quản gia quả nhiên buông lỏng hơn một chút:

"Như vậy, ta sẽ nói lại với bọn hạ nhân, nếu bọn họ nguyện ý ở lại làm việc cho Tướng quân, đều cho ở lại nông trường. Chỉ là, như Vạn Nhi đột nhiên rời đi lâu như vậy, mới chỉ quay trở về một lần, cũng tính cả nàng vào sao?"


"Cái gì? Vạn Nhi..." Kỷ Ninh lập tức đứng lên, "Nàng đã trở lại?"

Trong lòng Kỷ Ninh kinh ngạc không lời nào có thể diễn tả... Bạch Thanh Nhan cùng với Vạn Nhi dây mơ rễ má quá sâu!

Ban đầu Kỷ Ninh đưa Vạn Nhi từ ngục giam về phủ thượng, cũng là bởi vì chỉ có nàng mới biết nơi Bạch Thanh Nhan sẽ đặt chân đến trong Vương đô Lang Nghiệp. Vốn cho rằng muốn cạy miệng cô nhóc kia cần phí chút khí lực, nhưng Kỷ Ninh không ngờ tới Vạn Nhi lại đối với hắn biết gì nói nấy. Chỉ là, sau khi đem tất thảy những gì nàng biết đều nói ra, nàng khẩn cầu có thể ở lại phủ Tướng quân làm hạ nhân. Kỷ Ninh cân nhắc đến lúc nàng cứu giúp Bạch Thanh Nhan, để y không phải chịu quá nhiều đau khổ, mới đáp ứng.

Nhưng mấy bộ y phục Nhiễm Dật lấy ra trước đó kia, nếu thời điểm Bạch Thanh Nhan trốn vào Vương đô mặc huyết y, còn nói là cướp được từ trong tay người của phủ Tướng quân. Kỷ Ninh đã sớm đoán được, là Vạn Nhi xảy ra vấn đề! Nàng bị bắt lại, việc Bạch Thanh Nhan hạ lạc cũng theo đó bại lộ! Trong thiên lao của Hoàng cung, bị những kẻ kia nghiêm hình tra tấn, nàng hoặc đã chiêu hàng, hoặc là đã chết... Vô luận như thế nào, đều không nên xuất hiện lần nữa!


Nhưng quản gia lại nói, nàng rời đi lâu như vậy, cũng chỉ lộ mặt một lần... Nàng làm sao có thể lần nữa lộ diện? Nàng có thể gây ra uy hϊếp đối với Bạch Thanh Nhan hay không?

"Nàng lộ diện khi nào? Tình huống ra sao? Có phải là có dấu hiệu bị tra tấn qua hay không?"

"Mấy ngày trước đây trở về, nhìn vẫn còn khá có tinh thần." Quản gia vừa nói, ánh mắt có vẻ hơi khinh bỉ... Chẳng lẽ ý đồ của tiểu đề tử* kia không còn là mong muốn đơn phương, mà là tình chàng ý thϊếp cố ý rồi?

*Tiểu đề tử: Con ranh con, từ để mắng con gái.

Gã lại không biết, lông tơ phía sau Kỷ Ninh lập tức dựng đứng lên.

... Vạn Nhi coi như có tinh thần? Nàng đã đầu hàng Nhiễm Dật? Nàng trở về là làm cái gì! Có phải Nhiễm Dật đã biết Bạch Thanh Nhan ở trong phủ thượng của mình? Kỷ Ninh cảm thấy trên đầu mình phảng phất như có một bóng ma to lớn bao trùm, loáng thoáng mang gương mặt điên cuồng của Nhiễm Dật... Mình cố nhiên không sợ Nhiễm Dật, nhưng Bạch Thanh Nhan thì sao? Ngẫm lại Nhiễm Trần là đủ biết rơi vào trong tay gã, tuyệt đối là sống không bằng chết!
"Nàng trở về như thế nào? Có người đi cùng hay không? Nàng nói gì, đi gặp ai? Quản gia, ngươi mau nói rõ cho ta!"

"Tướng quân, ngài gấp cái gì? Tóm lại nàng không có bỏ trốn cùng kẻ khác ... Có một nam nhân uy vũ như ngài ở trước mắt, nàng sao có thể coi trọng những kẻ buôn bán nhỏ kia. Đừng chọc cười ta chớ!"

Quản gia vốn còn muốn pha trò vài câu, nhưng nhìn đến Kỷ Ninh nghiêm túc như thế, gã cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng, cũng không dám qua loa. Cẩn thận hồi tưởng lại, gã mở miệng đáp:

"Nàng quả thực có người đi cùng, là một nam nhân. Nhưng người kia cơ hồ không nói lời nào, ta chú ý tới hắn là bởi vì mặt hắn thực sự quá trắng, giống như chưa bao giờ phơi nắng qua vậy. Hắn một mực đi theo Vạn Nhi, thời điểm ngẫu nhiên mở miệng, thanh âm rất sắc nhọn. Ta thấy Vạn Nhi có chút sợ hắn."

"Sau đó thì sao? Nam nhân đó có nói hắn là ai không?"

"Không có. Lúc đầu ta còn đoán hắn là đối tượng bỏ trốn cùng Vạn Nhi, nhưng thời điểm ta mở miệng hỏi, người kia lại như kiểu nở nụ cười khinh miệt. Vạn Nhi nói hắn là trưởng bối trong nhà nàng... Nhưng mà ta thấy nam nhân kia đối xử với Vạn Nhi rất lãnh đạm, kể cả thật sự là thân thích đi chăng nữa, cũng nhất định rất xem thường Vạn Nhi."

"Trưởng bối cái gì? Nếu Vạn Nhi có loại trưởng bối có thể thay nàng làm chủ, sao phải lưu lạc đến thanh lâu?"

Quản gia không biết nội tình của Vạn Nhi, Kỷ Ninh lại biết! Thân phận nam nhân này nhất định không đơn giản.

... Nam nhân sắc mặt cực kỳ trắng, thanh âm sắc nhọn. Kỷ Ninh cơ hồ lập tức nghĩ đến một loại người... Nội đình thị vệ trong cung, mỗi ngày sinh hoạt nơi thâm cung không thấy ánh mặt trời. Có phải là bọn họ chăng?
"Nam nhân theo nàng đến, có râu không?"

"Cái này... Hình như là không."

Nam nhân nào không có râu? Cũng chỉ có thái giám! Kỷ Ninh lập tức khẳng định suy đoán của mình. Hắn truy vấn:

"Bọn họ trở về làm gì? Có phải chỉ định muốn gặp người nào đó không? Hoặc là tìm mượn thứ gì đó mà nhất định phải lần lượt mỗi người gặp một lần!"

"Tướng quân nói như vậy, ta cũng nhớ tới, xác thực có một sự tình rất kỳ quái!"

"Mau nói cho ta nghe! Một chi tiết cũng không thể để lọt mất!"

"Vạn Nhi mang theo chút lễ vật, nhất định phải lần lượt đưa tận tay từng người. Lúc đầu Vương Đầu Gỗ trong hậu viện không ở đây, ta nói ta nhận giúp hắn. Vạn Nhi nhìn nam nhân kia một chút, kết quả thần sắc nam nhân kia trong nháy mắt trầm xuống... Ta nhìn cũng giật mình, dáng vẻ âm u ấy giống như muốn ăn thịt người vậy. Sắc mặt Vạn Nhi lập tức thay đổi, quả thực là câm như hến. Hôm đó, bọn họ một mực chờ đến khi Vương Đầu Gỗ trở về mới rời đi."
"Vậy... Bạch công tử ở Bắc uyển thì sao? Bọn họ có gặp y hay không?"

"Bạch công tử không phải hạ nhân, Vạn Nhi sao lại đi tặng đồ cho y?" Quản gia tựa hồ rất nghi hoặc, "Bọn họ không có nhắc tới Bạch công tử, đem những vật kia lần lượt đưa cho mọi người liền vội vàng rời đi. Khi đó nam nhân còn nói, 'Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại'... Ta cho là hắn rất nhanh sẽ đưa Vạn Nhi trở về, ai biết mấy ngày trôi qua rồi vẫn không có tin tức gì."

Nghe nói bọn họ không quấy rối đến Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng câu nói cuối cùng này vẫn khiến lòng hắn căng thẳng.

Hiển nhiên, nam nhân kia tuyệt không phải là người lương thiện, phía sau nhất định là Nhiễm Dật sai sử. Hắn đến thăm dò nội tình một lần, tất nhiên sẽ còn quay trở lại.
Nhưng vì sao bọn họ lại đơn độc bỏ qua một mình Bạch Thanh Nhan? Vạn Nhi hẳn phải biết đến sự tồn tại của Bạch Thanh Nhan... Bọn họ còn âm mưu gì khác chăng?

Kỷ Ninh cẩn thận suy nghĩ lại một lần, vẫn không tìm ra đầu mối. Hắn chỉ âm thầm hạ quyết tâm, phải sớm định ra sự tình dịch dung, truyền công cho Bạch Thanh Nhan.

"Được, ta đã biết. Lần sau nếu bọn họ tới cửa, ngươi nhất định phải bẩm báo với ta trước mới có thể cho bọn họ đi vào. Nếu không tìm thấy ta, nói gì cũng không thể để bọn họ đi vào, nghe hiểu chưa?"

"Tất nhiên rồi. Do lần trước Tướng quân ngài không ở trong phủ thượng, ta mới tự tiện quyết định. Hiện tại Tướng quân đã trở về, mọi chuyện đương nhiên đều nghe ngài dặn dò. Lại nói, kể cả Tướng quân ngài vừa vặn không ở đây, còn có Bạch công tử mà. Có y làm chủ, ta càng vững tâm hơn."

"Bạch công tử? Thanh Nhan y làm gì?"

Kỷ Ninh hơi nghi hoặc. Bạch Thanh Nhan ở Bắc uyển, bình thường chẳng chịu đặt chân một bước đến phủ đệ của hắn. Y làm sao chịu động tay vào công việc của mình?

Tuy nói lần trước thay mình cầu tình Cơ Hà hơn một lần, khiến cho lòng hắn vẫn ấm áp. Nhưng sau lần đó, Bạch Thanh Nhan đối với mình vẫn như gần như xa. Dù cho đã biết sự tình năm đó, y có vẻ thân mật với mình hơn một chút... Nhưng tổng thể mà nói vẫn không chịu tiếp nhận mình.

"Y sẽ nguyện ý lội vũng nước đục phủ Tướng quân sao?"

"Tướng quân, mặc dù bằng hữu của ngài không nhiều, nhưng ánh mắt chọn bằng hữu kết giao quả thật không tồi nha!" Quản gia bên kia lại tán thưởng liên thanh, "Trước đó Tướng quân không ở đây, có một đám bạo dân gây rối. Nếu không phải Bạch công tử đứng ra đuổi hết đám bạo dân kia đi, phủ thượng chúng ta nói không chừng đã bị đập tan rồi!"
"Có chuyện như vậy sao? Bạo dân từ đâu tới lại dám giương oai trước phủ chúng ta?"

"Ai biết... Hô đánh hô gϊếŧ, thật sự quá dọa người! Ta khi đó suýt nữa đã đến thiết kỵ Lang Nghiệp xin viện binh. Nhưng Bạch công tử nói, tự tiện vận dụng binh lực sẽ gây bất lợi cho Tướng quân. Một mình y xuất phủ đối mặt với nhiều bạo dân như vậy, chúng ta đều toát mồ hôi. Nếu không phải có tình ý sâu nặng với Tướng quân, ai lại chịu mạo hiểm như vậy?"

"Sau đó, sự vụ lớn nhỏ trong phủ đều do Bạch công tử làm chủ, cũng đều xử trí ngay ngắn rõ ràng. Nhờ có y, đến lúc Tướng quân ngài trở về, phủ thượng mới không xảy ra chuyện gì náo loạn. Bằng hữu này của Tướng quân, thật sự là không còn lời nào để ca ngợi!"

"... Hóa ra những ngày này, đều nhờ y quan tâm."

"Đúng vậy đó. Phủ thượng chúng ta ngoại trừ Tướng quân cũng không có người nào khác có thể đương gia làm chủ. Lúc đầu nếu như cưới vị phu nhân kia..." Quản gia còn không biết đến cuộc hôn nhân lúc trước chỉ là vở kịch nháo. Nghĩ đến vị phu nhân chết yểu, gã nhịn không được cảm khái nói, "Nếu như có phu nhân áp trận, phủ thượng cũng không lạnh lẽo vắng vẻ như vậy. Chỉ là, muốn tìm nữ tử lão luyện như Bạch công tử làm phu nhân, cũng là chuyện rất khó."
"Đúng vậy. Cũng không biết sau này, là ai sẽ có phần phúc khí ấy."

Kỷ Ninh lẩm bẩm, trong ánh mắt lại tràn ngập nhu tình. Nhưng phần nhu tình này lại che không nổi chua xót cùng tiếc thương... Hóa ra Bạch Thanh Nhan trước đó còn tự thân ra mặt, thay mình vất vả nhiều như vậy. Sau khi mình hồi phủ, y lại một chữ đều không có đề cập qua.

Có bằng hữu như thế, tất nhiên là phúc phận. Nhưng có một vị ái nhân như vậy, lại nên làm như thế nào?

... Chỉ là, mặc kệ ai được hưởng phần phúc khí này, chỉ sợ cũng sẽ không phải mình.

Kỷ Ninh tự giễu cười một tiếng:

"Được rồi, ngươi cũng không cần ở đây dông dài. Mau chóng đi thu thập vàng bạc tài vật, xử lý sự tình ta giao phó đi."

Đợi đến khi quản gia đáp ứng lui ra ngoài, Kỷ Ninh rửa mặt, chỉnh trang chỉnh tề. Sau đó khởi hành đến Bắc uyển.
Chẳng biết vì sao, khi nãy nghe quản gia nói, trong lòng Kỷ Ninh xao động không ngừng, rất muốn nhìn thấy Bạch Thanh Nhan ngay lập tức. Ai ngờ hắn vừa tiến vào sân viện, từ xa đã nghe thấy thanh âm Lộc Minh Sơn.

"Đường huynh, huynh không thể cố chấp như vậy! Nếu không sớm quyết định, chỉ sợ người đã chết, căn bản chẳng đợi được 'ngày sau hãy nói' trong miệng huynh!"

Thanh âm Lộc Minh Sơn cao vút, xem ra hết sức kích động.

Kỷ Ninh biết Lộc Minh Sơn cực kỳ sùng bái Bạch Thanh Nhan, chưa từng thấy cậu dám cao giọng nói chuyện với Bạch Thanh Nhan dù chỉ một chút bao giờ. Lần này là xảy ra chuyện gì? Kỷ Ninh đương nghi hoặc, liền nghe thấy Bạch Thanh Nhan thở dài một tiếng:

"Sự tình giữa ta và Kỷ Ninh, chuyện đệ không biết còn nhiều lắm."

"Ta không biết? Ta vốn không biết. Nhưng hôm nay Kỷ Ninh nói với ta, ta đã biết tất cả mọi chuyện rồi! Đường huynh, nếu huynh thực sự có thể để mặc hắn chết, vậy huynh cứ chờ như vậy là được rồi, dù sao cũng là chính hắn cam tâm tình nguyện. Nếu huynh còn muốn cho hắn một cơ hội, huynh liền đi thẳng thắn nói với hắn, huynh còn có phương pháp giải độc khác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play