Chương 66. Người khi đó muốn gϊếŧ ta... là ngươi sao?

Đêm hôm đó, Kỷ Ninh lại phải chịu tiên hình. Hắn bị quất đến xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đối phương nói chuyện cũng chẳng thèm kiêng kỵ hắn nữa.

"Ngươi đi hỏi ý Điện hạ xem sao? Tên này thật đúng là khúc xương cứng, xem ra yêu cầu ban đầu của Điện hạ không làm được rồi."

Hai chữ "Điện hạ" khiến Kỷ Ninh toàn thân chấn động. Ngoại trừ Bạch Thanh Nhan, Hành cung này đâu còn vị Điện hạ nào khác? Dù thế nào cũng sẽ chẳng phải tên đệ đệ phế vật của y... Tuy Vương gia cũng được xưng là Điện hạ, nhưng Kỷ Ninh biết, vị kia quanh năm ở Đồ Đô, xưa nay chưa từng đến Hành cung.

"Điện hạ nói thế nào?"

"Ngài nói, không cạy được miệng của hắn thì thôi. Điện hạ đã giành được sự ưu ái của Bệ hạ, những kẻ khác chẳng đáng để lo. Cuối cùng, tài phú cùng quyền lực Ngọc Dao cũng sẽ chỉ rơi vào tay Điện hạ... Tên này vô dụng. Tùy tiện tìm lý do gϊếŧ chết hắn là được."


"Thật sao? Đây chính là người mà vị thị vệ trưởng trong Đông Cung kia đưa tới. Nhỡ đâu..."

"Ngươi thì biết cái mẹ gì! Ngươi cho rằng thị vệ trưởng kia nghe theo ai? Còn không phải nghe Điện hạ! Ngày sau Điện hạ chấp chưởng, cái gì thị vệ trưởng, chẳng phải đều dựa vào Điện hạ mà sống sao? Nếu không thể đem chuyện này giải quyết, Điện hạ còn thu lưu tên phế vật đó làm đ*o gì?"

Nói đến đây, tên hành hình quay đầu nhìn Kỷ Ninh một chút, phát hiện hắn đã tỉnh.

"Sao nào, trận roi này cũng không khiến ngươi bất tỉnh à? Xương cốt ngươi cũng cứng quá nhỉ. Đáng tiếc đáng tiếc, Điện hạ muốn ngươi canh ba chết, chẳng ai dám giữ ngươi đến canh năm. Ngươi nha, cũng không được trách chúng ta."

"Muốn trách cũng chỉ trách ngươi số mệnh không tốt, dính dáng đến người không nên dây vào thôi!"


"Chuyện cho tới bây giờ..." Thanh âm Kỷ Ninh lạnh lẽo, "Ai ta cũng không trách..."

"Nói hay đấy!" Người kia vỗ tay tán thưởng, "Kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt một chút, cũng đừng dây dưa đến người không nên trêu chọc vào."

"Ta chỉ muốn hỏi một câu... Hết thảy chuyện này, đều là do Bạch Thanh Nhan một tay làm ra sao?"

Người hành hình kia rõ ràng sững sờ. Thanh âm Kỷ Ninh như băng phiến vỡ vụn:

"Ta chịu những cực hình này, bị những tội tình kia, cuối cùng các ngươi muốn đem ta gϊếŧ chết... Từng thủ đoạn này, đều là bút tích của y? Đều là ý tứ của y? Ngươi nói cho ta biết, nếu không cho ta một lời rõ ràng, ta chết cũng không nhắm mắt!"

"Ngươi đã sắp chết đến nơi rồi, vậy ta nói cho ngươi biết. Kỳ thật..."

Người hành hình vừa mới mở miệng, lại bị một kẻ khác đánh gãy.


"Đến lúc này ngươi hỏi thì cũng làm được cái gì? Nói tóm lại nếu ngươi không chọc đến Thái tử, hôm nay ngươi cũng sẽ không chết thảm." Kẻ đó quay đầu nhìn gã hành hình kia, trên môi câu lên một nụ cười khó lường, "Đến lúc xuống âm tào địa phủ, ngươi phải nhớ kỹ, oan có đầu nợ có chủ, người muốn ngươi chết chính là Thái tử Bạch Thanh Nhan! Tìm y mà lấy mạng, những người khác đều không liên quan!"

"Cho nên, Bạch Thanh Nhan, khi đó ngươi thật sự muốn ta chết, có đúng không?!"

Kỷ Ninh thốt ra câu này, đem hai người từ trong thiên lao âm trầm đáng sợ kia túm ra ngoài. Hóa ra bọn họ vẫn ngồi bên trong phủ Tướng quân, đã là mười năm sau rồi. Nhưng Kỷ Ninh vẫn như cũ toàn thân rét run. Đã lâu như vậy, lâu đến mức trong những cơn ác mộng của hắn không còn mơ tới đoạn ký ức kinh hoàng kia nữa. Nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn vẫn như cũ có một loại cảm giác... Tựa hồ hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng chân chính thoát ra khỏi chốn đó.
Kỷ Ninh vốn đã hạ quyết tâm, muốn hời hợt đem chuyện này cho qua.

Ai ngờ, hắn vẫn không thể kiềm chế được lời chất vấn, trái tim hắn cũng một lần nữa chìm vào vực thẳm lạnh lẽo.

Hắn đột nhiên ý thức được, chuyện này hẳn là chỉ nên vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng, tuyệt không nên nhắc lại nửa câu. Hắn hận Bạch Thanh Nhan, nhưng hắn cũng vẫn yêu Bạch Thanh Nhan. Hắn vì cái gì mà không thể che đậy bản thân, giả vờ như tất thảy những chuyện này đều chưa từng phát sinh? Vì cái gì nhất định phải xé toang tấm mạng che mặt dịu dàng mong manh vất vả lắm hai người mới dệt nên, nhất định phải đem sự thật đẫm máu năm đó hé lộ?

Nếu như Bạch Thanh Nhan nói "Phải"... Nếu như năm đó y thật sự muốn lấy mạng mình! Thì phải làm sao đây!

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch. Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, quá khứ quá đỗi nặng nề, chỉ mới đề cập đến đã khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn phải vực dậy tinh thần, muốn an ủi Bạch Thanh Nhan, nói với y "Dù sao đều đã qua, đừng nhắc lại nữa.".
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lại đột ngột rơi vào một cái ôm.

Là Bạch Thanh Nhan từ phía sau lưng bổ nhào lên người hắn, đem đầu hắn toàn bộ ôm vào trong ngực. Từ thời điểm Kỷ Ninh kết giao cùng Bạch Thanh Nhan, người này chưa từng chủ động nhào tới như vậy. Kỷ Ninh nhất thời hoảng hốt, không hề cử động.

Mãi cho đến khi những giọt nước mắt nóng hổi liên tiếp chảy lên mặt hắn, mới lay hắn tỉnh lại.

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Ta không hề biết... Bọn họ vậy mà đối xử với ngươi như vậy..."

Bạch Thanh Nhan cắn môi, nước mắt tí tách trượt xuống.

"Ta để hắn đưa ngươi đi, đưa ngươi rời khỏi Ngọc Dao! Ta tuyệt không nghĩ tới! Hắn... Vậy mà khi đó lại phản bội ta!"

Trái tim Kỷ Ninh vẫn chìm trong vực sâu. Nhưng giờ phút này, từ trong vực thẳm âm u đột nhiên nảy nở một đóa hoa hy vọng.

Hôm nay chuồn ra ngoài câu trộm wifi up truyện cho các bồ iu nèeeee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play