Chương 59. Kỷ Ninh, mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi hận ta đến thế?

Sơn động không lớn, giờ phút này bởi vì bóng đêm thăm thẳm mà lộ ra một màu đen kịt. Trong bóng tối, Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại chạm lên mặt mình, để lại một tiếng hôn vang dội.

"Ngươi đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích."

Thời điểm nói lời này, môi Kỷ Ninh vẫn còn dán trên mặt Bạch Thanh Nhan. Lúc nói chuyện mang theo rung động làm Bạch Thanh Nhan có chút nhột. Thanh âm quá gần lại khiến y có chút khẩn trương.

Đúng lúc này, chủ nhân của đôi môi khiến y nhiễu loạn tâm thần kia buông lỏng tay, đi ra. Bạch Thanh Nhan có thể nghe được hắn đang loay hoay làm gì đó... Tựa như đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, Kỷ Ninh không chút phí sức trong bóng đêm lần tìm tới nơi mình cần, sau đó bắt đầu làm việc. Rất nhanh, tia lửa bắn lên cùng một tiếng tách vang giòn, thanh củi khô bắt lửa. Bạch Thanh Nhan quan sát Kỷ Ninh quỳ một chân trên đất, chuyên tâm nhóm lửa. Hắn nhìn chằm chằm ánh lửa kia, cẩn thận cho thêm củi, từng chút từng chút đem ngọn lửa từ nhỏ biến lớn. Cuối cùng, mấy thanh củi thô khó cháy nhất cũng đã bắt lửa, Kỷ Ninh thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một chút thịt tươi, gia cầm từ trong giỏ, đặt lên đống lửa.


"Được rồi."

Kỷ Ninh ngẩng đầu. Trên mặt hắn chẳng biết từ lúc nào nhiễm chút tro than, thoạt nhìn có chút buồn cười. Bạch Thanh Nhan bật cười. Mà Kỷ Ninh sững sờ tại chỗ, chỉ biết si ngốc nhìn y.

"Thanh Nhan..."

Hắn nhẹ giọng thốt ra hai chữ này. Tựa như ngoại trừ từ này, hắn sẽ không nói cái gì khác.

"Ta đây."

Bạch Thanh Nhan đi qua, ngồi xuống bên đống lửa. Buổi chiều lúc đi vào, ánh nắng đã có chút u ám, chỉ nhìn được đại khái. Giờ phút này, y nương theo ánh lửa nhìn quanh bốn phía, mới thấy rõ mỗi tấc càn khôn trong sơn động.

Sơn động này có lẽ do con người một đao một búa mở ra*, chỉnh thể so với sơn động sau núi ở Ngọc Dao cơ hồ giống nhau như đúc. Ngay cả vị trí đống lửa, bày biện đơn giản bên trong, thậm chí độ dày của rơm trải trên mặt đất đều không có chút khác biệt so với trong trí nhớ của y.


*Cả câu đại ý là do con người tạo ra.

Kỷ Ninh đã mang theo tâm tình thế nào, từng chút bố trí một nơi như vậy?

Lúc xế chiều nhìn thấy sơn động này, Bạch Thanh Nhan liền bắt đầu nghĩ ngợi. Cho đến tận bây gờ, y cũng không dám nói mình đã hiểu thấu. Y chỉ biết, buổi trưa y suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định... Y phải hỏi người này cho rõ ràng, nhiều năm như vậy, trong lòng hắn đến cùng chứa cái khỉ gì mới có thể ủ ra thứ hương rượu nặng nề khiến người ta thở không nổi như vậy.

"Kỷ Ninh."

"Ừm."

"Những năm này..."

"Ta chưa từng quên ngươi lấy một ngày."

"Thế nhưng ngươi hận ta."

"..."

"Vì cái gì? Ngươi vì sao phải hận ta như vậy?"

"Ta..."

Kỷ Ninh do dự. Hắn gục đầu xuống, bờ môi mấp máy. Bạch Thanh Nhan nhìn ra được, hắn đang giãy giụa. Y thậm chí còn nhìn ra được, người trước mặt này có lẽ muốn trốn tránh theo thói quen, thậm chí nói dối lấp liếm cho qua chuyện.


Nhưng Kỷ Ninh đại khái cũng rõ ràng, nếu hắn lại nói dối Bạch Thanh Nhan, phần tín nhiệm mỏng manh khó khăn lắm mới thắp lên được một chút xíu kia giữa hai người sẽ thật sự phân liệt phân ly, khó mà nối lại.

"Kỷ Ninh, ta nói rồi, ta muốn biết những năm này rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì."

"Nếu ta nói sai cái gì... Ngươi lại muốn rời khỏi ta, không chịu cho ta cơ hội. Có phải không?"

Bạch Thanh Nhan nhất thời trầm mặc. Kỳ thật ngay cả chính y cũng không nghĩ tới điều này. Nhưng sự trầm mặc ấy lại khiến Kỷ Ninh khẩn trương. Hắn ngẩng đầu, dùng sức nắm chặt tay Bạch Thanh Nhan:

"Ta biết rồi, ngươi muốn nghe cái gì, ta đều nói cho ngươi hết! Ngươi đừng đi mà..."

"Được, ta không đi."

Bạch Thanh Nhan nghĩ nghĩ.

"Bất luận đêm nay ngươi nói cái gì, chỉ cần ngươi không gạt ta, ta đều sẽ không đi. Ta đáp ứng ngươi, ta nói lời giữ lời, ngươi cũng biết."
"Được."

Kỷ Ninh tựa như thực sự yên tâm rồi. Nhưng thần sắc bối rối của hắn lại không giảm bớt đi chút nào. Bạch Thanh Nhan thấy cả gương mặt hắn đều căng cứng lại, như thể mãi không hạ được quyết tâm.

"Hoặc là..." Bạch Thanh Nhan nhẹ nhàng nói, "Ngươi nói cho ta, mười năm này, ngươi vì sao lại hận ta như vậy?"

Đôi mắt Kỷ Ninh đột ngột mở to. Ánh mắt ngây dại nhìn vào đống lửa trước mặt, tia sáng rực rỡ nhảy múa trong đôi mắt ấy.

"Là bởi vì sau khi gặp mặt trong sơn động mười năm trước, ta rời đi, lại đưa ngươi đến nơi khác, không muốn gặp ngươi? Về sau ta nghe nói, ngươi đã đến hành cung tìm ta mấy lần."

"Lúc đó ta bệnh, bệnh rất nặng. Một tháng không thể gặp người, thời điểm ngươi đến tìm ta, ta cũng không biết."

Kỷ Ninh vẫn không lên tiếng. Lần này, toàn thân hắn đều căng cứng đến kịch liệt. Bạch Thanh Nhan rốt cuộc cũng cảm nhận được sự kỳ quái, y đưa tay sờ sờ bàn tay Kỷ Ninh.
Lạnh băng.

Trái tim Bạch Thanh Nhan đột nhiên trầm xuống. Y chợt ý thức được, có lẽ giữa mười năm của y và Kỷ Ninh, đã xảy ra một sự tình cực kỳ quan trọng... Mà y lại không hề hay biết.

Song y cần phải biết. Y có một loại dự cảm, nếu như bỏ mặc không quan tâm, một lúc nào đó trong tương lai, vực sâu ẩn tàng trong bóng đêm nhất định sẽ đột ngột mở ngoác miệng lớn dữ tợn, đem hai người bọn họ nuốt chửng đến hầu như không còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play