Chương 55. Kỷ Tướng quân, ngươi có biết công lực trong cơ thể ngươi có gì huyền diệu hay không?

"Mười năm trước khi còn ở Ngọc Dao đã từng có người bắt giam ta lại, chỉ vì muốn ta từ bỏ y... Có sự tình này không?"

"Chuyện này có hay không có, ngươi là người trong cuộc càng rõ ràng hơn ta. Ta làm sao biết được?"

"Bệ hạ muốn nói, chuyện này không có quan hệ gì với người?"

"Đã nhiều năm như vậy, quan hệ hay không thì cũng có thể làm gì?"

"Ta đương nhiên không thể làm gì." Kỷ Ninh cười khổ một tiếng, "Mười năm trước ta chẳng qua chỉ là một kẻ xuất thân ti tiện, tiểu tử nghèo mưu toan ăn thịt thiên nga. Mười năm sau, hiện tại, mặc dù ta vào sinh ra tử, có bao nhiêu công lao sự nghiệp đi chăng nữa, nhưng trong mắt các ngươi ta vẫn y nguyên là tiểu tử nghèo không xứng với Bạch Thanh Nhan năm đó. Ta nói không sai chứ?"


"Ngươi nói quả thực không sai, nhưng ngươi vẫn làm ra chuyện rất sai, sai một cách không hợp lẽ thường."

Cơ Dận lắc đầu cười một tiếng:

"A Nhan là Thái tử một nước, ta cũng vậy. Chẳng ai hiểu rõ hơn ta, Thái tử một nước thân bất do kỷ đến cỡ nào... Ngươi vì quân phụ mà sống, vì triều đình mà sống, vì con dân mà sống, vì thiên hạ mà sống, lại duy nhất không thể vì chính mình mà sống. Mỗi tiếng nói mỗi hành vi, nhất cử nhất động đều chẳng thể tự mình làm chủ. Càng đừng đề cập đến loại ái tình triền miên này."

"Cho nên? Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

"Nếu ta là người bên cạnh A Nhan, ta sẽ không dễ dàng thổ lộ tình cảm. Bởi vì ta sẽ không làm khó y, càng sẽ không khiến y phải vì ta mà gánh chịu vô vàn áp lực cùng nguy hiểm."

Ánh mắt Cơ Dận nghiêm nghị lại:


"Người bên cạnh Thái tử nên mai danh ẩn tích. Nhưng ngươi lúc đó vậy mà thi thoảng lại đến Hành cung tìm y, mặc dù Cơ Hà là bởi vì suốt ngày quấn lấy y nên mới chú ý tới... Nhưng còn bao nhiêu con mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn y chằm chằm, lại sẽ còn bao nhiêu kẻ khác chú ý tới ngươi? Ngươi có từngnghĩ tới chuyện này chưa?"

"..."

"Huống chi, y nhất định phải truyền thừa dòng máu Hoàng thất Ngọc Dao, loại chuyện này ngươi có từng nghĩ tới hay không? Ngươi có thể tha thứ, có thể không nói một lời, không để y rơi vào tình thế khó xử hay không? Thậm chí... Trong một số tình huống, ngươi có thể tự động biến mất, không liên lụy đến y, không khiến y bị người nắm đằng chuôi công kích hay không?"

"..."

Kỷ Ninh sau khi nghe được lời này, sắc mặt dần dần tái đi. Khi đó tuổi còn nhỏ, hắn một lòng ái mộ Bạch Thanh Nhan. Chỉ cần biết hoa hiếu nguyệt hảo*, mình mình ta ta, nào đã từng nghĩ tới những chuyện này?


*Hoa hiếu nguyệt hảo: Đại ý chỉ sự viên mãn, hạnh phúc.

Cơ Dận thấy sắc mặt hắn liền biết lòng hắn đang nghĩ gì, nụ cười quả thực mang mấy phần thương hại.

"Xuất thân khác biệt, suy nghĩ khác biệt, tự nhiên khác biệt. Cho nên thời điểm Cơ Hà hồ nháo, ta cũng không ngăn cản nó... Là vì muốn nhìn ngươi đến cùng là như thế nào. Lúc đó chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi mặc dù có chút lỗ mãng nhưng bản tính không xấu. A Nhan thích, vậy thì để y vui vẻ mấy năm cũng không có việc gì. Sau đó nếu ngươi hiểu chuyện thì thôi, nhưng lâu dài vẫn không chịu hiểu thì chúng ta tất cũng có biện pháp. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng vẫn ủ thành đại họa."

Kỷ Ninh tất nhiên biết cái gọi là "biện pháp" của hắn chính là có thể đem mình gϊếŧ người diệt khẩu. Trong mắt hai huynh đệ Cơ Dận, hắn xưa nay không phải thứ có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn hoàn toàn không có một chút thù hận. Điều duy nhất hắn quan tâm là một câu nói khác...

"Như lời ngươi nói, ủ thành đại họa là có ý gì?"

"Tai họa này, tất nhiên là ứng với A Nhan. Về phần ngươi, không chỉ không bị liên lụy gì, ngược lại xem như một bước lên trời."

Cơ Dận cười lạnh một tiếng, trên dưới dò xét Kỷ Ninh một phen.

"Bằng không lấy công pháp bình thường kia của ngươi, dựa vào cái gì mười năm ngắn ngủi lại có thể tu luyện ra một thân võ công cao cường như vậy, lên làm đến Đại Tướng quân Lang Nghiệp?"

Võ công? Bọn họ đang nói là Bạch Thanh Nhan cùng với võ công của mình có quan hệ gì? Kỷ Ninh hoàn toàn mờ mịt. Võ công của hắn tất nhiên là trong mười năm kia ngày đêm không ngừng nghỉ, tu luyện đến mức không còn bộ dáng của con người! Bao nhiều lần hắn trực tiếp tê liệt gục ngã trên sân tập, cho là mình sẽ trực tiếp chết vì kiệt sức...
Tựa hồ nhìn thấy ánh mắt Kỷ Ninh có chút không hiểu lại mang theo phẫn uất, Cơ Dận nói:

"Hẳn là ngươi vẫn còn thật sự cho rằng thành tựu hiện tại đều do chính ngươi chăm chỉ khổ luyện mà có sao?"

"Bằng không thì sao, nếu không phải dựa vào chính ta, chẳng lẽ vẫn phải dựa vào hai huynh đệ các ngươi ban thưởng cho à?"

"Quý nhân tự tri chi minh*. Kỷ Tướng quân đã nghĩ như vậy, ngươi hẳn là quen biết vị thần y Bạch Thanh Vũ kia đi? Ngươi đại khái có thể tìm hắn hỏi một chút, công lực trong cơ thể ngươi đến tột cùng là có gì huyền diệu, mà người cho ngươi phần huyền diệu này lại vị thế mà xảy ra đại giới gì."

*Tự tri chi minh: 自知之明 Tự hiểu biết về điểm mạnh điểm yếu của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play