Chương 44. Bạch công tử ở đây, Tướng quân của ta thật ra vô cùng vui vẻ.

Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên nghe được chuyện này, nhất thời ngây dại. Y chưa từng nghĩ tới, Kỷ Ninh vậy mà lại xem y như thê tử kết tóc.

Chỉ là "suýt chút nữa đã chết ở bên ngoài", chuyện này bắt nguồn từ đâu? Chẳng lẽ là sự tình nơi sơn động kia... Nhưng y đã giao phó Thị vệ trưởng hộ tống Kỷ Ninh xuất cảnh, lại cho hắn ngựa cùng phí tổn đi đường! Phải chăng là bởi vì mình hút đi công lực của hắn mới khiến hắn có suy nghĩ như vậy?

"Bạch công tử, nhìn thần sắc của ngài, chắc hẳn cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này đi. Tướng quân nói dối quá vụng về, ngài nói ta có thể tin được hay không? Có chó nó mới tin! Kể cả thê tử đã qua đời, thê tộc hẳn là vẫn còn có người chứ? Ta theo Tướng quân ngần ấy năm, chưa từng thấy ngài qua lại cùng thân tộc của vong thê! Tam tiết chín lễ, ngài cũng không tế bái. Nếu đã tưởng niệm vong thê đến vậy, vì sao ngay cả hương hỏa cũng không thắp?"


"Ngươi nói cây thông kia..." Bạch Thanh Nhan tựa như có chút hoảng hốt, "Có phải mùng bảy tháng bảy hằng năm hắn đều đến ngồi dưới gốc cây không?"

"Mùng bảy tháng bảy là ngày gì đặc biệt à?" Quản gia có chút mờ mịt, "Ta chỉ nghe nói thời điểm đó bên Ngọc Dao rất náo nhiệt, gọi là cái gì mà 'Tiết Hồng Loan'... Chúng ta thì không có dịp này. Chỉ là... Bạch công tử đột nhiên nhắc đến ta mới nhớ, vào thượng tuần tháng bảy, Tướng quân thích ngồi ở nơi này uống rượu cả đêm. Thế nhưng thời điểm ngài uống rượu cũng nhiều lắm. Xuân hạ thu đông, cũng chẳng phân mùa. Ta thường lo lắng ngài sắp hủy hoại cả cơ thể đến nơi rồi. Lại nói, khoảng thời gian Bạch công tử tới, Tướng quân chúng ta cực kỳ vui vẻ. Ngài cũng chẳng lại ngồi dưới cây này uống rượu nữa."


"Hắn vui vẻ sao?" Bạch Thanh Nhan chần chừ hỏi, "Ta lại không phát giác."

Y chỉ thấy những ngày này, tinh thần Kỷ Ninh quả thực sa sút. Kỷ Ninh trong mắt y từ trước tới nay sinh cơ bừng bừng, cho dù là trên đường từ Ngọc Dao trở về hắn có tàn bạo, kích động thì vẫn hết sức hung hăng. Y chưa từng thấy nam nhân này âm trầm như hiện tại bao giờ, dường như đang phải vất vưởng sống những ngày không thiết sống, nửa điểm sinh cơ cũng không có.

"Tướng quân quả thực hết sức cao hứng!"

"Nhưng sao ta lại cảm thấy, tinh thần hắn dường như đang sa sút."

"Đó là bởi Bạch công tử đã lâu không gặp Tướng quân. Nếu ngài thấy bình thướng Tướng quân là cái dạng gì thì sẽ biết ngay lời ta nói quá chuẩn đi." Quản gia khẳng định đáp, "Bằng không ta làm sao lại phải hối thúc Tướng quân thú thê? Ta luôn cảm thấy ngài bị đè nén quá mức rồi. Nam nhân không ai chăm sóc liền sẽ trở thành cái dạng này, mỗi ngày trôi qua sống mà như đi khổ sai. Kỷ Tướng quân lại không biết tự tìm thú vui cho mình. May mắn thay Bạch công tử đã đến! Có bằng hữu bên cạnh, trên mặt Tướng quân mới có chút thần sắc."


"..."

"Lại nói, Bạch công tử nếu không có việc gì, có thể ở lại đây thêm ít ngày được không? Hay là dứt khoát ở lại đây luôn đi! Ngài đã là bằng hữu tốt của Tướng quân, vậy bầu bạn với Tướng quân nhiều một chút, thế nào?"

Quản gia giống như cảm thấy chủ ý này vô cùng tốt, cười hết sức vui vẻ. Đôi mắt gã háo hức quan sát Bạch Thanh Nhan, chờ một câu trả lời chắc chắn từ đối phương. Khóe môi Bạch Thanh Nhan giật giật, miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười.

"Vấn đề này để sau bàn bạc kỹ hơn đi. Chúng ta trước hết vẫn nên làm rõ Vạn Nhi đã đi đâu. Quản gia, ngươi có còn manh mối nào không?"

Quản gia cau mày nghĩ nửa ngày vẫn không ra cái gì. Gã vung tay:

"Bạch công tử, ta thật sự nghĩ không nổi. Vạn Nhi thì có điểm nào đặc biệt khiến người ta phải gây bất lợi cho nàng chứ?"
"Chính bởi nàng thoạt nhìn không có điểm nào đặc biệt nên mới dễ dàng để lộ ra một điểm đặc biệt."

Bạch Thanh Nhan trầm ngâm. Quả thực, Vạn Nhi chỉ có một đôi mắt kia là đặc biệt, những chỗ khác đều không đáng chú ý. Nhưng tại nơi đầu sóng ngọn gió này, Bạch Thanh Nhan quyết định phải tiến hành thật thận trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play