Chương 4. Sau khi ly hôn đơn phương bỏ trốn, lão công đi làm loạn, kết quả loạn đến ta?!

[Thực sự hỏng hiểu tiêu đề liên quan gì luôn á]

Bạch Thanh Nhan dùng ngón tay viết ra mấy chữ:

"Yên tâm đi. Loại chuyện này còn chưa đến mức làm khó ta. Việc cấp bách là đưa được nàng ra ngoài."

Nói xong, Bạch Thanh Nhan lôi kéo Vạn Nhi một đầu đầy sương mù đến hậu viện, tiện tay nhặt lên mấy hòn sỏi trên mặt đất, một hòn mộ hòn đánh bất tỉnh nhân sự, lưu loát giải quyết xong xuôi mấy con chó dữ. Sau đó, y cõng Vạn Nhi trên lưng, lấy đà vượt nóc băng tường, không cần tốn nhiều sức đã mang theo Vạn Nhi vượt qua bức tường. Những hộ viện bên kia không hề phát giác lấy một chút, càng không nói đến việc cản bọn họ lại.

Vạn Nhi đầy ngập nghi vấn trong ánh mắt, nhưng Bạch Thanh Nhan không rảnh nhiều lời cùng nàng.


"Đi đón đệ đệ ta. Mua một con ngựa, ở trước cửa thành chờ ta."

Căn dặn xong xuôi, Bạch Thanh Nhan trở lại trong phòng, chẳng bao lâu sau đã tắm rửa sẵn sàng. Y chỉ mặc y phục thϊếp thân, bên hông đeo một thanh chủy thủ. Trong tay không hề có loại vũ khí nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng thứ tên quan văn kia để lại cho y trên bãi săn.

Bạch Thanh Nhan dựa theo ý tứ của lão bản nương, dùng vải tơ lụa quấn cả người vào bên trong, chỉ để mái tóc đen tuôn dài lại bên ngoài. Một tiếng mở cửa truyền đến, những kẻ kia đã tới.

"A! Vạn Nhi cô nương đây là không chờ nổi nữa?" Thanh âm chói tai truyền đến, "Không chờ chúng ta động thủ đã tự mình choàng lên! Đây đúng là được nhảy lên cành cây cao, trong lòng không khỏi vui vẻ đi?"

Bạch Thanh Nhan mím môi không nói lời nào. Mấy kẻ kia cười cười, nhấc hai đầu tơ lụa nâng y đưa ra ngoài. Cũng không biết có phải cố ý hay không, trên đường đi xóc xóc nảy nảy. Thẳng cho đến khi bị ném lên giường chẳng khác nào một món hành lý, Bạch Thanh Nhan nghe được một tiếng cười khẽ.


"Lưu Đại nhân quả nhiên am hiểu tình thú. Đem giai nhân dạng này đến, cũng chỉ có Lưu Đại nhân mới muốn lấy là được."

Người đó là ai? Chính là kẻ gọi là "khách quý" ư? Không biết vì sao, Bạch Thanh Nhan lại cảm thấy thanh âm nói chuyện của hắn có mấy phần quen tai.

Người này đại khái là kẻ đọc sách. Âm điệu chậm rãi, ngữ khí mang theo ba phần trêu tức, hai phần trào phúng. Lưu Đại nhân lại như thể nghe không hiểu, liên tục gật gù:

"Phó Đại nhân nói phải, nói phải! Ta cũng chỉ là dạng có chút tiền đồ này thôi, ha ha ha..."

"Lưu Đại nhân làm việc lão thành, làm quan lão luyện, lại cứ khiêm tốn như vậy."

Vị Phó Đại nhân này tựa hồ an vị ngay bên người Bạch Thanh Nhan, thanh âm của hắn Bạch Thanh Nhan nghe hết sức rõ ràng. Bạch Thanh Nhan khẳng định mình đã từng nghe hắn nói chuyện. Nhưng nghe ở đâu?


Bạch Thanh Nhan đang vắt óc suy nghĩ, Phó Đại nhân kia lại mở miệng.

"Lại nói, Kỷ Ninh kia cũng thật sự là không dễ sống cùng."

Phó Đại nhân nói một câu này, chẳng khác nào một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Mồm năm miệng mười cũng phải có đến mấy người cùng lúc mở miệng. Bạch Thanh Nhan lúc này mới phát hiện, trong phòng cũng có không ít người.

"Ai dám bảo không phải!"

"Kỷ Tướng quân kia mặc dù tuổi không lớn lắm, nghe nói tính tình rất cổ quái. Không vãng lai cùng các đồng liêu, cũng chẳng kết giao với ai."

"Nhưng hắn hiện tại như mặt trời ban trưa, ngay cả Nhiễm Quận vương Bệ hạ sủng ái nhất cũng qua lại với hắn. Các ngài nói xem, một người như vậy không biết hắn đến cùng là về phe nào, sao có thể an tâm?"

"Đúng vậy đó. Hiện tại hắn không chỉ riêng trong quân đội nhất ngôn cửu đỉnh, bách tính bên ngoài kia cũng kính trọng hắn, thậm chí còn xưng hắn thành quân thần. Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại qua mấy năm nữa, cứ theo đà này, hắn tiền đồ bất khả hạn lượng*!"
*Tiền đồ bất khả hạn lượng: Tiền đồ mênh mông vô tận không có giới hạn.

"Hắn vị này một trận thành danh, thế nhưng chạm tay liền có thể bỏng. Ngài xem một chút, sinh từ cũng đã dựng rồi."

"Cái gì sinh từ? Lập sinh từ cho người sống? Thật đúng là tự coi mình là quân thần? Còn không phải bởi Hoàng đế nhất mực tin hắn, những kẻ kia mới dốc lòng phụ họa theo! Lại nói, nếu không phải do hắn dốc sức chủ chiến, nhất định phải tiến đánh Ngọc Dao, thậm chí còn hạ lập quân lệnh trạng* 'Ngọc Dao không vong, hắn liền đưa đầu tới gặp', Bệ hạ có thể đáp ứng đi đánh Ngọc Dao sao? Đánh trận này, chính là mất bao nhiêu năm! Côn tử trong quốc khố, đều đổ vào biên quan!"

*Quân lệnh trạng: Giấy/ Lời bảo đảm thực hiện quân lệnh, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.
Hóa ra Lang Nghiệp tiến đánh Ngọc Dao, đều là Kỷ Ninh dốc hết sức chủ trương!

Mặc dù sớm biết Kỷ Ninh hận mình thấu xương, nhưng nghe xong những lời này, Bạch Thanh Nhan vẫn là cả người phát lạnh. Hàm răng y rung động, toàn thân run rẩy. Đột nhiên, y cảm giác được một cánh tay khoác lên cơ thể mình, mặc dù cách tầng tầng tơ lụa, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay người kia.

"Ngươi run cái gì?" Thanh âm của Phó Đại nhân vang lên, "Sợ hãi?"

"..."

"Không nói lời nào?"

Phó Đại nhân cười một tiếng:

"Không nói lời nào, lại nghe lén người bên cạnh nói chuyện. Tiểu cô nương, thói quen này cũng không tốt. Thế nhưng cũng không trách nàng được. Chư vị Đại nhân hứng thú chuyện trò, nói hơi nhiều."

Không chỉ mặt phê bình, nhưng quan viên ban đầu vô tư dõng dạc nói chuyện kia lập tức câm miệng. Những quan viên khác cũng vội vàng lảng sang chuyện khác, bắt đầu đánh giá đầu bếp món ăn cùng ca cơ đương gia. Thanh âm của Phó Đại nhân lại vang lên bên người Bạch Thanh Nhan.
"Tiểu cô nương, nàng thật may mắn. Tối nay, nàng sẽ hầu hạ một vị khách quý."

Vừa nói, tay của người kia vừa như trấn an vỗ vỗ phía sau lưng y. Có lẽ đem cứng ngắc của y nhận lầm thành căng thẳng khẩn trương, tay người kia chậm rãi vuốt v3 trên người y, tựa như đang vỗ về tiểu hài đồng không chịu ngủ.

"Sợ sao? Đừng sợ. Nếu lần này nàng làm tốt, nói không chừng có thể vĩnh viễn rời khỏi nơi này. Nàng là xử nữ, vị kia lại không có ai biết sở thích của hắn. Nhưng hắn lại gọi Lưu Đại nhân đến điều tra nghe ngóng về người dị sắc song đồng, mà nàng vừa vặn lại có. Nếu như hắn muốn đưa nàng về phủ, nàng phải nhớ kỹ, là ai đưa đến cho nàng may mắn này. Nàng đã thích nghe lén, vậy thì ở bên cạnh người kia nghe nhiều một chút, sau đó ghi lại. Đến lúc ta hỏi nàng, cũng không nên đáp sai."
Bạch Thanh Nhan đương nhiên hiểu hắn đang nói gì. Sắp xếp mình thành gian tế bên người "khách quý" kia, dị sắc song đồng, triều đình tranh đấu,... Những cái này, tựa hồ đều là sự tình của một thế giới khác. Bạch Thanh Nhan chỉ biết, vừa nghe đến danh tự Kỷ Ninh, trái tim y co rút, cả người đều muốn vỡ nát.

Thấy Bạch Thanh Nhan không nói gì, tay Phó Đại nhân lại càng thêm êm ái di chuyển trên cơ thể y.

"Đừng sợ. Một đêm này nàng không cần phải làm gì nhiều. Nếu nàng thành công trà trộn vào phủ hắn, ta tự nhiên sẽ lại đi tìm nàng."

Đôi tay đang du tẩu kia đột nhiên ngừng lại bên eo Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan vẫn đang kịch liệt thở dốc, nhưng y có thể cảm nhận được, Phó Đại nhân tựa hồ ngưng trọng giây lát, bàn tay kia từ trấn an trở thành ước định, bên hông tinh tế vuốt v3...
Nơi đó, cất giấu thanh chủy thủ phòng thân!

Lẽ nào hắn phát hiện ra rồi?

Thanh chủy thủ kia trang trí tinh mỹ, chuôi dao dát vàng, phía trên còn khảm nạm rất nhiều bảo thạch. Giờ phút này, ngón tay Phó Đại nhân cách một tầng tơ lụa, ở phía trên mân mê. Hắn phảng phất như đang trầm tư điều gì.

Phía dưới tầng tơ lụa này, cơ bắp trên cơ thể Bạch Thanh Nhan đã kéo căng. Một giọt mồ hôi lăn xuống trên chóp mũi, lại được tơ lụa thấm hút vào, chỉ để lại một vết ướt.

"Lưu Đại nhân."

Ngón tay Phó Đại nhân bất động. Y trầm giọng hỏi.

"Khi nãy quên hỏi một chút, người bên trong này xuất thân thế nào?"

"Đứa trẻ này?" Lưu Đại nhân gấp gáp đáp, "Là một tiểu nha đầu ở đây, không đến một năm trước bán mình vào Kim Tiêu Túy. Năm nay mới mười lăm tuổi, dáng dấp thì chỉ có thể nói là tầm tầm. Thế nhưng là khách quý tự mình lên tiếng, muốn ta nhất thiết phải lưu ý tất cả những người có màu mắt khác thường. Người đó nói là một hoan nô mà hắn thập phần yêu thích trốn đi. Thế nhưng hỏi cái khác lại không nói. Ta nghĩ, đại khái hắn đối với loại dị sắc song đồng này có đam mê gì đó. Hoan nô trốn đi hiện tại ta còn chưa tìm được, nhưng mà, ta có thể vơ vét người khác cho hắn. Dù sao cũng chỉ là lên giường, thứ này lại càng non tơ, Phó Đại nhân, ngài nói có đúng không?
"'Hoan nô' bỏ trốn?"

Thanh âm Phó Đại nhân ngập tràn thâm ý.

"Đúng là như thế."

Hắn vừa nói, tay liền chuyển đến đỉnh đầu Bạch Thanh Nhan, chậm rãi kéo dải tơ lụa ra! Mặc dù tơ lụa quấn quanh mấy tầng, vẫn như cũ mỏng manh, rất dễ dàng đẩy lên trên trán. Ánh sáng sáng ngời từ bên ngoài chiếu vào mắt, Bạch Thanh Nhan càng lúc càng căng thẳng...

Nếu tơ lụa bị xốc hết lên, sự tình mình là nam nhân thế nào cũng không che giấu được nữa! Một khi bị phát hiện, có nên trực tiếp gϊếŧ hết bọn chúng? Hay là cưỡng ép vị Phó Đại nhân này, bắt bọn họ chuẩn bị lương thực khoái mã bên ngoài, đưa ba người bọn y ra khỏi thành?

Bạch Thanh Nhan nhanh chóng suy tính trong đầu, tay phải đã vươn đến thắt lưng, lập tức sẽ rút chủy thủ ra. Tay Phó Đại nhân lại ngừng giữa không trung, không di chuyển.
Bạch Thanh Nhan chỉ có thể nhìn thấy hai khớp xương phân minh trên ngón tay vân vê một góc lụa. Phó Đại nhân chậm rãi cúi người, cùng Bạch Thanh Nhan... Đối mặt qua một lớp mạng che mặt.

Nhưng trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Thanh Nhan lại bị một dải lụa trắng chặn lại. Hình ảnh chợt lóe lên, Bạch Thanh Nhan chỉ kịp thấy một chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, một đôi môi ôn nhuận, trên đôi môi này chậm rãi tràn ra một nét cười.

Nhưng chỉ cần một cái nhìn này là đủ. Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ ra người kia là ai. Bảo sao y cảm thấy thanh âm người này quen thuộc, hành động kỳ quái. Bọn họ quả nhiên là đã gặp qua! Hắn chính là kẻ ngày ấy trên bãi săn, để lại cho mình thanh chủy thủ kia!

"Quả nhiên là như vậy."

Thanh âm Phó Đại nhân cực nhẹ:

"Ta không nghĩ rằng ngươi không đi cùng hắn, cũng không có chết. Vậy ngươi tới nơi này là muốn làm gì? Muốn đến tìm hắn? Hay là tới gϊếŧ hắn? Bất luận là vì cái gì, ta đã nói với ngươi, đều có thể thực hiện."
Tìm ai? Gϊếŧ ai? Hắn đang nói cái gì? Bạch Thanh Nhan nhất thời sững sờ. Trong lòng đột nhiên trào lên một cỗ dự cảm không lành. Còn chưa kịp suy ngẫm kỹ càng, ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo, lại khiến y rơi vào hầm băng...

"Bẩm Đại nhân, Kỷ Ninh Tướng quân đến!"

Kỷ Ninh? Kỷ Ninh là "khách quý" đêm nay?

Bạch Thanh Nhan vô thức muốn trốn, nhưng không chờ y động, đã đột nhiên cảm giác được có người dùng dây thừng chăm chú cuộn từng vòng chặt chẽ bao quanh cơ thể mình! Y căn bản không thể động đậy, càng đừng nói đến chạy trốn!

"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi muốn đi cũng không được." Thanh âm Phó Đại nhân từ đỉnh đầu y truyền đến, "Đem ngươi trói ở đây, miễn cho người động chút tâm tư không cần thiết. Đợi đến cuối dạ yến, ta sẽ triệt bỏ bình phong, để ngươi cùng Kỷ Tướng quân đơn độc ở đây. Nhớ kỹ những gì ta mới nói với ngươi... Ta biết ngươi hận hắn. Không cần phủ nhận, ngày ấy tại bãi săn, ánh mắt của ngươi đều viết cả rồi."
Nói hết lời, hắn thật sự gọi người nhấc bình phong lên, ngăn cách Bạch Thanh Nhan với gian phòng. Gần như đồng thời, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn:

"Lưu Đại nhân! Ngươi nói đã tìm được hoan nô kia của ta... Y ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play