Chương 36. Phía sau đám người vây khốn phủ có kẻ mưu hại.
Ra khỏi phủ Tướng quân, Bạch Thanh Nhan trước tiên đi mua một thùng máu heo, đậy nắp cẩn thận, xách trong tay. Lại giấu bên hông mấy sợi dây thừng dài, thoạt nhìn chẳng khác nào bộ dáng vừa từ ngoài phố trở về, sau đó y mới quay lại cửa chính phủ Tướng quân.
Xung quanh phủ Tướng quân ba tầng trong ba tầng ngoài, rất nhiều láng giềng đều bị kinh động. Trước đại môn, bạo dân vẫn còn đang phá cửa, tràng diện ngày càng mất khống chế. Song Bạch Thanh Nhan lặng lẽ quan sát, có thể nhìn ra một số kẻ công kích phía trước đang không ngừng thúc giục những người khác phía sau. Xem ra Vạn Nhi nói không sai, đúng là có một số kẻ cầm đầu quấy phá, lửa cháy đổ thêm dầu.
Trong tay những kẻ dẫn đầu kia ngoài đá tảng còn mang theo đuốc, côn bổng.
Rất rõ ràng, đến có chuẩn bị.
Bạch Thanh Nhan âm thầm ghi nhớ bộ dáng những kẻ này rồi mới xuyên qua đám đông tiến lên:
"Các ngươi vây quanh phủ Đại Tướng quân làm gì? Phá đại môn phủ Tướng quân, các ngươi đây là đang muốn bạo loạn sao?!"
Tiếng nói vừa dứt, những kẻ dẫn đầu kia nhất loạt quay lại nhìn y. Đuốc và côn bổng trong tay bọn chúng cũng hướng hết về phía Bạch Thanh Nhan. Đám đông chung quanh xem náo nhiệt ồ lên, đều cảm thấy sắp xảy ra án mạng.
"Làm sao? Hẳn các ngươi đều là kẻ xấu, ban ngày ban mặt muốn tới cướp bóc chứ gì? Xem ra đây là muốn gϊếŧ người diệt khẩu sau đó lập tức giải tán, người ngoài cũng sẽ không ai nhận ra các ngươi, có đúng không?"
Lời này của Bạch Thanh Nhan vậy mà nói trúng trọng tâm.
Vì sao đám người kia lại muốn kích động nhiều bạo dân như vậy? Chính là bởi vì nếu chỉ có mấy người tuyệt sẽ không gây nên sóng gió gì, kể cả có làm ra đại sự cũng nhất định phải gánh chịu không ít hậu quả... Cứ xem như phía sau lưng bọn họ có kẻ thần thông quảng đại thúc thủ cũng chẳng thể thật sự một tay che trời. Song người ta đều nói không trách số đông, lẩn vào một đám người mất lý trí điên cuồng thì chuyện gì cũng có thể làm ra. Nhưng đến thời điểm gánh chịu hậu quả, bởi vì không có cách nào truy tra tất cả mọi người, những kẻ chủ mưu cũng có thể ẩn thân trong đó, đào thoát trách nhiệm.
Tuy nhiên loại hoạt động này sao có thể nói trắng ra được? Mắt thấy Bạch Thanh Nhan sắp vạch trần chuyện xấu, những kẻ kia thẹn quá hóa giận, một tên cao lớn mập mạp gầm thét cắt lời Bạch Thanh Nhan:
"Ngươi mặc y phục gia đinh phủ Tướng quân, ngươi và bọn chúng cùng một ruộc! Kỷ Ninh là yêu nhân, ngươi cũng là yêu nhân!"
"Đúng vậy đúng vậy, không thể để y yêu ngôn hoặc chúng! Hạn hán lần này kéo dài từ mùa xuân đến tận bây giờ, không có lấy một giọt mưa, nếu để bọn chúng thành công, toàn bộ Lang Nghiệp chúng ta đều phải chết đói hết!"
Vài người khác liên thanh phụ họa, thanh âm rất lớn, xem ra là muốn triệt để nhấn chìm tiếng nói của Bạch Thanh Nhan bên trong cơn gào thét.
Nhưng Bạch Thanh Nhan là ai? Sao có thể để bọn họ toại nguyện. Y âm thầm vận nội công, lần nữa mở miệng thanh âm mặc dù không lớn nhưng từng chữ rõ ràng, hoàn toàn áp đảo tiếng gào tiếng thét kia, truyền rõ mồn một vào tai mỗi người ở đây.
"Yêu nhân cái gì? Các ngươi miệng nói không có bằng chứng, sao có thể tùy ý mưu hại người khác? Đã khẳng định Kỷ Tướng quân là yêu nhân, vậy mời các ngươi đưa bằng chứng ra!"
"Hắn không cha không mẹ, không vợ không bạn, trong đầu chỉ nghĩ đến đánh trận! Khắp nơi khua môi múa mép, giật dây Bệ hạ chúng ta, hôm nay đánh Ngọc Dao, ngày mai còn muốn đánh Đại Tiếp! Mọi người thử phân xử xem, nào có ai lại thích đánh trận đến thế? Không phải có ý đồ khác, tàn sát vô độ, muốn lấy mạng người đi hiến tế, tại sao có thể si mê sát sinh đến vậy?"
Cao Bàn Tử* nói câu này chẳng hề có đạo lý, Bạch Thanh Nhan cơ hồ bị chọc giận mà bật cười. Lại chẳng ngờ rằng, phía sau lại thêm mấy láng giềng xì xào bàn tán:
*Cao Bàn Tử: Người đàn ông vừa cao vừa mập, nickname do Bạch Thanh Nhan đặt cho một trong số mấy kẻ cầm đầu.
"Đúng á, Kỷ Tướng quân này mỗi ngày chẳng khác nào cao tăng khổ hạnh. Ta nghe nói mấy năm trước có người dâng tỳ nữ mỹ mạo cho hắn làm ấm giường, thế mà đều bị hắn đánh ra khỏi cửa. Hắn nói hắn có cái gì mà người trong lòng... Cũng quá quái dị đi, nhiều năm như vậy, nào có thấy hắn thân mật cùng ai? Kể cả thực sự có đi chăng nữa, không ở bên người, nam nhân nào nhịn được? Những người này nói hắn là yêu nhân, sợ phá mất thân đồng tử, những yêu pháp kia liền mất linh."
"Thật sao? Ta dọn tới muộn, nhưng chưa từng thấy trước cửa hắn có người đưa tới mỹ nhân."
"Về sau ai cũng biết hắn không nhận, còn phát cáu, kẻ nào dám đưa nữa?"
"Nói như vậy, vị Kỷ Tướng quân này chỉ sợ là thật sự có vấn đề..."
Đám gây sự kia nghe được mấy câu kia, tất nhiên là dương dương đắc ý, nói chuyện lại càng lớn tiếng.
"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn chính là yêu nhân! Huống chi trước đó hắn còn làm ra màn khởi tử hoàn sinh, nếu như thật sự là người, chết rồi thì sao có thể phục sinh!"
"Ai nói lúc trước Kỷ Tướng quân đã chết?" Bạch Thanh Nhan tức giận tột đỉnh, trong lòng lại trấn tĩnh.
Nếu đã thích nói bậy đến thế, y cũng tới nói bậy cùng là được chứ gì.
"Ngày đó Kỷ Tướng quân thú thê, bị kẻ xấu hành thích. Phu nhân mới nhập môn bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn, Kỷ Ninh Tướng quân thương tâm quá độ, lại bị thích khách mai phục nên mới hôn mê. Chỉ là mời phải lang băm, chẩn bệnh sai lầm. Còn may Tướng quân ngài hiền tự có thiên tướng, tỉnh lại ngay thời điểm đặt linh cữu."
"Người chết người sống sao lại không phân biệt được? Tất nhiên là có vấn đề!" Cao Bàn Tử không buông tha, "Ngươi há miệng muốn nói gì thì nói, chúng ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi! Nhưng ta thấy đám trong phủ Tướng quân các ngươi đều không phải hạng tốt đẹp gì, mọi người đừng nghe y, mau mau phá đại môn kia ra, nhìn xem đến cùng bên trong có tế đàn tà vật hay không? Đốt một mồi lửa, trời đảm bảo liền đổ mưa, chúng ta đều có thể được cứu!"
"Nếu như bên trong không có tà vật như ngươi nói, ngươi định thế nào?"
"Làm sao lại không có? Nhất định phải có!"
"Nếu không có thì sao?"
Bạch Thanh Nhan ngăn ở giữa đại môn và đám bạo dân. Những kẻ kia gào thét vung vẩy bó đuốc về phía y, tia lửa cơ hồ bén vào ống tay áo. Nhưng thần sắc y vẫn không đổi, chậm rãi nói.
"Các ngươi lén xông vào phủ đệ mệnh quan triều đình, còn cầm theo nhiều đuốc và côn bổng như vậy, có thể thấy được chuẩn bị đầy đủ, ý định đã lâu. Không đi cướp nhà khác, lại cứ phải nhắm vào phủ Tướng quân của Kỷ Ninh... Người người đều biết hắn chưởng quản thiết kỵ Lang Nghiệp, chỉ sợ mục đích của các ngươi không phải tài vật mà là binh khí vũ khí! Xem ra, các ngươi là muốn tạo phản!"
Lời này của Bạch Thanh Nhan hoàn toàn là lấy một thân chi đạo hoàn một thân chi thân*, chính là tùy tiện áp đặt tội danh. Người đối diện đại khái cũng không nghĩ tới y sẽ hạ một chiêu như vậy, nhất thời sững sờ.
*Một thân chi đạo hoàn một thân chi thân: Đại ý là dùng cách của người khác để đối phó với người đó, gậy ông đập lưng ông.
"Ngươi! Ngươi nói bậy, ai muốn tạo phản?"
"Nếu không phải muốn tạo phản, tại sao cứ khăng khăng muốn xông vào phủ Tướng quân? Nếu có người hứa hẹn gì đó với các ngươi, nói rằng kim ngân tài bảo trong phủ Tướng quân các ngươi tùy ý lấy, đây cũng thôi đi! Bằng không, làm gì phải chạy đến phủ thượng mệnh quan triều đình hứng cái rủi ro này? Nếu như phía sau không có ai kích động, vậy nhất định là có mưu đồ khác, chính là muốn cướp binh khí, muốn tạo phản!"
Ngôn từ Bạch Thanh Nhan hết sức chính nghĩa:
"Đừng ỷ đám các ngươi người đông thế mạnh mà nghĩ không ai có thể đối phó với các ngươi. Chẳng lẽ đến phủ Tướng quân cướp bóc, lại cứ như vậy bỏ qua? Đến lúc đó chạy tứ tán, không ai biết kẻ nào có tham dự?"
Lời này vừa nói ra, bên trong đám bạo dân lập tức ồ lên một trận xôn xao.
Bạch Thanh Nhan lập tức hiểu, quả thật đã bị y đoán trúng. Cầm đầu cũng chỉ có mấy kẻ này, những người khác là bị cưỡng ép đến... Bọn họ chưa chắc đã tin Kỷ Ninh là cái gọi là yêu nhân, cũng căn bản chẳng quan tâm liệu có đập được đại môn phủ Tướng quân hay không. Sợ là có người hứa hẹn với bọn, chỉ cần đi theo náo loạn một phen, nhất định sẽ có thù lao.
Vạn nhất phá được cửa, vàng bạc tế nhuyễn bên trong tùy tiện để bọn họ cầm. Kể cả có chuyện xảy ra, nhiều người như vậy đều xông vào, cuối cùng giải tán ngay lập tức, có thể bắt được ai?
Hơn nữa, bọn họ ám chỉ sau lưng mình còn có đại nhân vật trên triều đình, chuyện này tuyệt đối sẽ không vỡ lở cũng chưa biết chừng.
Bạch Thanh Nhan cười lạnh một tiếng. Bình sinh y hận nhất những thủ đoạn yêu ma quỷ quái này, có lẽ phải làm ra chút hành vi quỷ mị. Y đặt thùng máu heo xuống, thùng gỗ nặng nề đập xuống mặt đất, ầm một tiếng.
"Vừa lúc hôm nay quản gia phái ta đi mua chút máu heo, nói là thời tiết sắp tới luộc canh thang, cùng với thịt *** cho các tướng sĩ tẩm bổ. Tướng quân phái ta cố ý đi lấy chút thảo mộc đặc sản Ngọc Dao thả vào bên trong. Nghe nói hương vị đặc thù, thập phần ngon miệng."
Y xốc nắp thùng kia lên, mùi máu tanh tỏa ra bốn phía. Bạch Thanh Nhan nói tiếp:
"Các ngươi có phải cảm thấy đến lúc đó chạy nhanh chút, căn bản không ai bắt được các ngươi? Nhưng ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần các ngươi tiến lên một bước, máu heo này ta liền giội lên đầu các ngươi, kẻ nào cũng không thoát! Kể cả các ngươi về nhà tắm rửa sạch sẽ, cũng đừng quên trong này còn có hương liệu Ngọc Dao khí vị đặc thù, mùi ba ngày không tan. Các ngươi tắm kỹ càng đến đâu mùi vẫn như cũ lưu lại."
"Ngươi nói bậy! Làm sao có thể có loại hương liệu này?"
"Nếu không tin, cứ việc tới xem thử!"
Bạch Thanh Nhan đột nhiên giận tái mặt, y trời sinh không giận tự uy, lần này nổi giận dọa kẻ kia lùi lại ba bước.
"Đã dám đến phá cửa, cũng đừng có lẩn trong đám đông! Nếu có gan thì cứ lên phá đi! Họ gì tên gì, gia trụ nơi nào, hết thảy báo lên! Dám làm dám chịu, ta còn kính ngươi là hán tử! Nếu sợ bị nhận ra, thì đừng có ở chỗ này thừa nước đục thả câu!"
Kỳ thật làm gì có hương liệu thần bí nào? Bạch Thanh Nhan cũng nín thở. Nhưng đám đối diện này không có đến nửa kẻ có kiến thức, thấy y ngôn từ chuẩn xác liền tin sái cổ. Lại bị Bạch Thanh Nhan một phen quát lớn, đều do dự không dám tiến lên.
"Các ngươi sao phải tin y? Y là yêu nhân! Miệng lưỡi dẻo quẹo! Đây đều là yêu thuật!"
"Tùy các ngươi nói thế nào cũng được. Tóm lại, đã không sợ chết thì cứ tới đây thử một chút."
Bạch Thanh Nhan một cước đá vào thùng máu heo, thùng gỗ nặng nề dời ba thước trên đất bằng, máu heo vương vãi ra hắt lên mặt đất, rõ ràng khoảng cách ban đầu chỉ có vài trượng, đám người kia lại ầm ầm lui về sau, tựa như đây chẳng phải một thùng máu động vật mà là độc dược chết người gì đó. Một khi dính phải sẽ không sống được bao lâu nữa.
"Hèn."
Bạch Thanh Nhan lạnh mắt nhìn, càng thấy khinh thường. Lúc này đây, sĩ khí của đám bạo dân đi theo cũng đã hao mòn đãi tận.
Dân chúng tụ tập làm loạn cũng như quân đội bình thường, đều dựa vào sự liều lĩnh. Một bước lui, chính là từng bước lui, phàm là một người tan tác, tất cả mọi người liền dao động. Đám bạo dân này lại vốn chỉ là dân đen, càng không có sự gắn kết gì. Nhất thời ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bước chân cũng dần dần lui về phía sau. Có vài kẻ đứng sau chót trong đội ngũ đã quay người bỏ chạy.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tràng diện dã tán đi hơn phân nửa. Mấy tên cầm đầu gấp đến độ giơ chân, lớn tiếng chửi mắng, nhưng cũng vô lực hồi thiên.
"Ngươi chờ đó!"
Một tên hung tợn gào lên một tiếng với Bạch Thanh Nhan:
"Hôm nay phá hỏng chuyện của chúng ta, cái này vẫn chưa xong đâu! Ngươi cứ rửa sạch cổ trong phủ Tướng quân, chờ ta tới tìm ngươi!"
Nói đoạn, đám người bọn chúng quay đầu chạy thẳng. Lại chẳng ngờ sau lưng lộp bộp vài tiếng, mấy kẻ chân mềm nhũn, theo thứ tự quỳ rạp xuống đất.
Trong tay Bạch Thanh Nhan cầm mấy hòn đá, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Y rút dây thừng bên hông ra, vun vút mấy tiếng đã quật ngã hai người xuống đất, trói thành một cục. Mấy kẻ còn lại thấy tình thế không ổn, giãy giụa muốn chạy. Tay Bạch Thanh Nhan khẽ động, lại lộp bộp vài tiếng, thêm mấy viên đá bắn ra... Lần này y không hề khoan dung, đều đánh vào phía hông, eo, những bộ phận yếu hại. Mấy kẻ kia lăn lộn đầy đất, kêu gào chửi bới, song một kẻ cũng không thể chạy.
"Bạch Thanh Nhan."
Đúng lúc này, Bạch Thanh Nhan nghe được một tiếng gọi khẽ. Thanh âm không lớn, lại rất quen thuộc, từ trong một ngõ nhỏ phía sau y truyền đến.
"Phó Diễm?!"
Bạch Thanh Nhan đột ngột quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phó Diễm!
"Sao ngươi lại ở chỗ này? Khi nãy hỗn loạn tưng bừng..."
Bạch Thanh Nhan mới nói nửa câu, lập tức ngừng lại. Y nhíu mày, đường cong trên mặt cũng trở nên nghiêm nghị. Y đã thấy rõ trang phục của Phó Diễm.
Một thân thường phục không gây chú ý, trên đầu còn mang mũ rộng vành, hiển nhiên, Phó Diễm không muốn để người khác nhận ra thân phận của hắn. Khi nãy nếu không phải hắn lên tiếng gọi Bạch Thanh Nhan, Bạch Thanh Nhan căn bản sẽ không nhận ra người này. Hơn nữa hắn còn đứng trong hẻm nhỏ, càng muốn tránh tai mắt người ngoài.
Lúc này, Bạch Thanh Nhan sao có thể không rõ? Một mình biến trang tới đây, chuyện vây khốn phủ Tướng quân này, tuyệt đối không thoát được quan hệ với Phó Diễm!