Chương 20. Ngươi tự tay đem tình yêu giữa hai chúng ta biến thành thứ hàng giả không đáng một đồng.

Lúc này trời còn khuya, Phó Diễm lại dẫn một đám người đi vào băng nguyên hoang vu không người. Trong lòng Kỷ Ninh biết, hắn tất nhiên là kẻ lai giả bất thiện*.

*Lai giả bất thiện: 来者不善 Người tới không có ý tốt, cần phải cảnh giác đề phòng.

Long Dã vung tay lên, dừng đoàn xe lại. Y trầm giọng nói:

"Phó Đại nhân, có chuyện gì?"

"Ta đến tìm một người."

"Người nào?"

Phó Diễm mỉm cười. Hắn không trả lời mà trực tiếp xuống ngựa, giơ bó đuốc lên đi về hướng mã xa. Những con ngựa kéo xe kia không phải là lương câu* trên chiến trường, thấy ánh lửa thì có chút e ngại. Nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh mình, không ngừng lùi về phía sau. Xe ngựa cũng bởi vậy mà lắc lư.


*Lương câu: Ngựa tốt.

Một tay Kỷ Ninh giữ chặt Bạch Thanh Nhan, không để y trượt từ vai mình xuống. Ánh mắt Phó Diễm cũng theo cử động của hắn mà tìm đến.

"Vị này, vì sao ngủ sâu đến như vậy? Xe xóc nảy đến thế cũng không tỉnh lại."

"..."

Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan vào cánh tay mình, cười lạnh một tiếng.

"Hắn thủ một ngày, mệt mỏi."

"Hóa ra là Kỷ Tướng quân?" Phó Diễm thật giống như đối với việc hắn khởi tử hồi sinh không có nửa điểm kinh ngạc, một tiếng gọi thẳng ra thân phận của hắn, "Xem ra, ngươi không chết."

"Làm sao, ngươi rất chờ mong ta chết?"

"Dĩ nhiên không phải. Nghe tin Tướng quân gặp nạn, ta không nén nổi bi thống... Lang Nghiệp ta lại mất đi một vị Đại Tướng chinh phạt."

"A? Không phải ngươi trên triều đình luôn có ý kiến với ta, cho rằng ta mang binh đánh giặc là cực kỳ hiếu chiến, lãng phí quốc lực sao? Ta chết, sợ là ngươi vỗ tay khen hay đi."


"Lời này nói cũng không sai. Kỷ Tướng quân xác thực cực kỳ hiếu chiến, đối với đất nước là vô dụng. Chỉ là ngươi cũng xác thực giỏi về chinh phạt... Nhưng, càng giỏi về chinh phạt, càng đối với Lang Nghiệp không có điểm nào tốt."

"Cho nên ngươi vẫn là cảm thấy ta chết rất tốt."

"Ta lại không có nói như vậy."

"Nam tử hán đại trượng phu, làm sao lại co rụt chân tay như vậy, dám làm không dám chịu?" Kỷ Ninh cười lạnh một tiếng, "Cuộc thông gia kia của ngươi cũng hao tổn không ít tâm cơ. Chỉ tiếc ngươi chọn nhầm người rồi. Sát thủ ngươi tìm, là không nỡ để ta chết. Ngươi nhìn xem, Hạc Đỉnh Hồng cũng đổi thành Mông Hãn dược, ta mê man ngủ lâu như vậy, đến mức hạ nhân trong phủ thượng của ta đều cho là ta chết rồi. Bi bi thiết thiết làm ra một đám tang, cũng may mắn hôm nay ta đã tỉnh. Bằng không, nói không chừng thật sự sẽ mục xương trong lăng mộ kia."


"Ai nói y không nỡ để ngươi chết? Y vốn định một đao đâm chết ngươi. Chẳng qua là sợ ta không cao hứng thôi."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Trọng điểm của Kỷ Ninh lúc đầu không đặt lên Bạch Thanh Nhan. Hắn cảm thấy, Phó Diễm là bởi vì ám sát không thành mới đến gây phiền phức cho mình. Kỳ thật triều đình tranh đấu, chỗ quỷ quyệt quá nhiều, hai người bọn họ vốn chính là kẻ thù chính trị, đoản đao tương tiếp* lẫn nhau cũng không phải một lần hai lần. Cho nên, trọng điểm bên trong lời Kỷ Ninh nói là đem sự tình mình giả chết che giấu.

*Đoản đao tương tiếp: Đại ý chặt chém qua lại lẫn nhau.

Lại không nghĩ rằng chủ đề của Phó Diễm lại đảo quanh Bạch Thanh Nhan. Kỷ Ninh sau một hồi nghi hoặc, nét mặt lạnh xuống.

Phó Diễm vẫn như cũ mang theo nét cười.

"Thanh chủy thủ trong ngực y là do ta tặng. Cầm chủy thủ của ta, y sao có thể không trân quý? Y chỉ sợ nhiễm vết máu khiến ta không vui cho nên mới do dự, cuối cùng đổi thành Hạc Đỉnh Hồng. Bằng không, y tội gì phải mang theo hai bao thuốc bột? Ai biết ngươi lại si tâm, một ngụm tự mình nuốt hết, không cho y cơ hội động thủ mà thôi."
"..."

"Sao vậy, ngươi không tin? Chẳng bằng ngươi tìm y hỏi một chút, chủy thủ kia có phải là do ta tặng hay không? Vật liền thân của ta y còn cầm, trong lòng tất cũng có ta."

"Ngươi nói láo!"

Kỷ Ninh giận tím mặt:

"Dẹp bỏ đám tâm tư xấu xa của ngươi đi, đó là người của lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là người cái gì Phó gia liền có thể thèm nhỏ dãi y!"

"Ta đương nhiên có thể chung tình với y."

Thần sắc Phó Diễm cũng trịnh trọng:

"Ta có chung tình với y hay không cũng là chuyện của ta và y. Chính y có dị nghị thì cũng liên quan gì tới ngươi? Hay là..."

Phó Diễm nói đến đây, đột nhiên đem ánh mắt chuyển tới bên vai Kỷ Ninh:

"Ngươi tự hỏi y một chút, liệu có biết tâm ý của ta hay không?"

Kỷ Ninh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang. Hóa ra, Mông Hãn dược kia dược tính không mạnh, Kỷ Ninh lại đau lòng Bạch Thanh Nhan, không có cho y ăn quá nhiều. Hắn chỉ muốn hai người nhanh chóng trở lại phủ Tướng quân, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được vị khách không mời Phó Diễm này làm chậm trễ hành trình. Hiện tại, Bạch Thanh Nhan không ngờ đã tỉnh lại.

"Ngươi... Ngươi tỉnh rồi?"

Đối mặt với thiếu chủ Phó gia trăm năm căn cơ, Kỷ Ninh vẫn y nguyên thái độ hung dữ, khí thế không hề rơi xuống hạ phong một chút nào. Nhưng Bạch Thanh Nhan chỉ lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một chút, hắn lại cảm thấy phảng phất như có một gáo nước lạnh giội xuống đỉnh đầu, một điểm khí thế cũng không có. Hắn thăm dò ôm Bạch Thanh Nhan chặt hơn vào người mình, Bạch Thanh Nhan không có bất cứ biểu hiện gì. Coi như là không khước từ, hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.

Ánh mắt Bạch Thanh Nhan quay lại phía Phó Diễm bên kia. Phó Diễm hiển nhiên cũng nhìn thấy động tác của Kỷ Ninh, sắc mặt lập tức khó coi. Nhưng hắn rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường, khẽ gật đầu với Bạch Thanh Nhan.

Sau đó hắn mở miệng:

"Ta lúc đầu nghĩ là bây giờ ngươi đã đi đến biên cảnh Lang Nghiệp."

"Là ta có lỗi với ngươi." Bạch Thanh Nhan rũ mắt xuống. Đúng vậy, là y có lỗi với Phó Diễm... Trong lòng thực tại vẫn không thể dứt bỏ mộ phần kia, tự tung tự tác chạy trở về. Kết quả cô phụ thế cục Phó Diễm mạo hiểm thay y làm ra, khổ tâm tiễn y đi xa.

"Không sao. Ngươi trở về là tốt rồi."

"..."

Bạch Thanh Nhan giương mắt, trong lòng kinh ngạc không thôi... Lời này của Phó Diễm không đầu không đuôi, là có ý gì? Hắn rõ ràng cũng muốn để cho mình đi, vì sao lại nói "Ngươi trở về là tốt rồi."?

"Ta còn cho là ngươi giận dỗi ta mới muốn đi xa khỏi nơi này, không chịu trở về gặp ta. Mặc dù ta mang theo nhiều người như vậy đi tìm ngươi, vẫn chỉ sợ chẳng tìm về được. Không nghĩ tới, ngươi lại trở về... Kỷ Tướng quân, người ngày mặc dù đã mạo phạm ngươi, nhưng lại là vì muốn ta cao hứng. Ngươi muốn trả thù cũng không nên tìm y, chỉ tìm ta là được. Hiện tại, ngươi có thể thả y ra không? Ta đã một ngày không gặp y, vô cùng nhung nhớ."
"..."

"Mà ngươi lại còn trói y lại. Kỷ Tướng quân, Phó gia ta cùng Kỷ phủ ngươi là thông gia, Bệ hạ cũng biết. Bách tính toàn thành cũng coi là ủng hộ, đều đến nhà ngươi ăn uống lưu tịch. Bây giờ, muội tử của ta cũng bị ngươi liên lụy, chết bên trong trận ám sát kia, mặc dù trưởng bối Phó gia ta bi thống, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận. Ta nghĩ, cũng chẳng cần lại nổi sóng... Không nên kinh động thánh giá, nói không chừng còn liên lụy người ngoài. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lời này tuy uyển chuyển, nhưng cũng chỉ có một tầng ý tứ... Thân phận Bạch Thanh Nhan mới là lớn nhất. Nếu như Kỷ Ninh muốn giam giữ Bạch Thanh Nhan trên danh nghĩa truy cứu hung thủ, đương nhiên có thể. Tuy nhiên, điều này chắc chắn sẽ kinh động triều chính, thậm chí còn chọc đến Hoàng đế đem lòng sinh nghi! Như vậy chẳng khác nào đem Bạch Thanh Nhan đặt vào hiểm cảnh.

Nhưng chẳng lẽ lại muốn Kỷ Ninh chắp tay đem Bạch Thanh Nhan giao cho người? Hắn cũng vạn vạn không làm được!

"Y là ái nô của ta, không phải người ngươi muốn tìm."

Kỷ Ninh một tay ôm lấy Bạch Thanh Nhan vào trong ngực, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn. Nhưng không ai ngờ tới, Bạch Thanh Nhan lại đẩy hắn ra, từ tốn nói:

"Kỷ Tướng quân, ngươi nhận sai người rồi. Ta không nhận ra ngươi."

"Thanh Nhan! Ngươi..."

"Ta cũng không phải 'Thanh Nhan' trong miệng ngươi. Ta gọi là Bạch Vong." Bạch Thanh Nhan không liếc nhìn hắn lấy một cái, "Là bởi vì ta cãi vã cùng Phó Đại nhân mới từ phủ thượng của hắn chạy đến đây."

"Ngươi! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta biết ngươi giận ta, chúng ta trở về nói tỉ mỉ!"

"Ta không có nói bậy bạ." Bạch Thanh Nhan quay đầu nhìn Kỷ Ninh. Trong mắt y không buồn không vui, nhưng nhìn kỹ lại giống như có mấy phần thất vọng.
"Kỷ Tướng quân lừa người đã quen, cũng nghĩ tất cả mọi người đều thích gạt người như vậy. Ta sáng nay từ phủ thượng của Phó Đại nhân đến, giờ phút này đương nhiên là muốn về phủ thượng của hắn rồi."

Kỷ Ninh nghe lời này, cơ hồ phát điên. Hắn lập tức chộp lấy tay Bạch Thanh Nhan:

"Ngươi lặp lại lần nữa? Bạch Thanh Nhan, mới khi nãy ngươi ở trước bia mộ bảo ta 'đưa ngươi đi'... Giờ phút này, ta sẽ mang ngươi đi, ngươi muốn đi nơi nào chúng ta liền đi nơi đó! Bạch Thanh Nhan, đến cùng là ta đang gạt người hay vẫn là ngươi đang gạt người? Ngươi đau khổ lừa gạt chính mình, không nguyện ý ở cũng với ta, nhưng trong lòng ngươi tự mình rõ ràng, ngươi căn bản không buông ta xuống được!"

Bạch Thanh Nhan chăm chú nhìn hắn một chút, lại cười cười.

"Vậy thì sao?"
"Thứ ta không buông xuống được, là quá khứ của chúng ta. Nhưng đều do ngươi gạt ta, chuyện kia chẳng qua cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt*. Đều là giả, Kỷ Ninh, đều là hư**... Đã không phải sự thật, không muốn cũng đành thôi."

*Kính hoa thủy nguyệt: 镜花水月 Hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ những thứ tuy đẹp đẽ nhưng hư ảo, giả dối, không có thật.

**Hư: 虚 Không có thật.

Bàn tay đang nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan của Kỷ Ninh đã run rẩy không còn hình dáng, cơ hồ cầm không nổi. Lại chính là bởi vì biết cầm không nổi, hắn hết lần này tới lần khác càng thêm dùng sức, đem cổ tay Bạch Thanh Nhan siết đến hằn một vết bầm tím xanh.

"Ngươi lừa gạt ta một lần lại một lần. Ngay cả hôm nay, cũng là ngươi đang gạt ta. Kỷ Ninh, ngươi thật sự coi là ngươi lừa gạt ta nhất thời, trấn an ta một lúc, giả kia liền thành thật sao?"
"..."

"Ngươi tự tay đem tình yêu giữa hai chúng ta, biến thành thứ hàng giả rẻ mạt không đáng một đồng."

"..."

"Ta vốn thích ngươi như vậy. Thế nhưng ngươi tự tay đem cái thích của ta, đem trân bảo ta quý trọng mười năm biến thành ngư mục* nực cười. Ngay cả ta, kẻ trân trọng những thứ hàng giả này, cũng trở thành một trò cười đáng hận."

*Ngư mục: Mắt cá, theo như mình tra thì có vẻ mắt cá dùng để chỉ những thứ trống rỗng vô nghĩa, hoặc để chỉ thứ rẻ rúng không ai cần.

Bạch Thanh Nhan nói tới đây, rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ninh.

"Ngươi nói không sai, ta yêu ngươi. Đã từng yêu ngươi, có lẽ bây giờ cũng vẫn còn yêu ngươi. Nhưng ta yêu chính là những ảo tưởng, những lừa đảo trong miệng ngươi Kỷ Ninh, lại không phải là Kỷ Ninh lừa đảo. Ta thật sự không biết ngươi, ngươi không phải là Kỷ Ninh ta yêu. Mà ngươi... Ngươi làm sao lại biết ta?"
"Thanh Nhan..." Cánh môi Kỷ Ninh rung động, hắn thật sự không giữ được người này. Bạch Thanh Nhan chỉ hất tay lên, tay của hắn đã vô lực rủ xuống.

Nhưng vết tím xanh thấy mà giật mình vẫn như cũ hiển hiện trên cổ tay Bạch Thanh Nhan, tựa như những vết thương đếm không hết kia, vẫn như cũ in hằn trong lòng Bạch Thanh Nhan.

"Kỳ thật, cũng không cần cáo biệt cùng ngươi. Kỷ Ninh Tướng quân, Bạch Thanh Nhan ngươi thích kia, ngươi cho rằng y còn sống sao?"

Nói xong lời này, Bạch Thanh Nhan nhìn sâu vào mắt Kỷ Ninh. Sau đó y chuyển sang hướng Phó Diễm.

"Phó Đại nhân, chúng ta đi thôi."

Phó Diễm gật gật đầu, thần sắc ôn nhu, ánh mắt lưu luyến.

"Ngươi có nguyện ý cưỡi cùng một ngựa với ta không?"

"Được."

Bạch Thanh Nhan đáp xong liền đến bên cạnh tọa kỵ của Phó Diễm, nắm chặt tay Phó Diễm. Y nhẹ nhàng nhảy lên, liền lập tức yên vị bên trên. Phó Diễm phất tay, cả đội ngũ hộ viện chuyển hướng, tiến về phía Vương đô.
Kỷ Ninh trơ mắt nhìn Bạch Thanh Nhan bị cướp đi ngay trước mặt mình, lại một câu cũng nói không nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play