Chương 15. Ngươi cho Kỷ Ninh uống dược, hắn nhất định phải chết không còn gì nghi ngờ.
Trùng phùng nửa năm trước phảng phất chỉ như ảo ảnh, không ngừng xoay vần trong đầu Kỷ Ninh. Hắn cơ hồ quên mất mình bây giờ đang ở nơi nào giờ nào.
Kỷ Ninh như thể muốn dang hai tay, ôm chặt Bạch Thanh Nhan trong trí nhớ vào trong lồng ngực. Tại thời điểm Đồ Đô thành bị hạ, tại thời điểm y không còn đường lui nữa, càng không có nơi để dựa vào, hắn muốn đem y ôm vào trrong ngực... Nói với y, mặc dù y nước mất nhà tan, nhưng y còn có mình. Nói với y, mình sẽ chữa thương cho y, để y yên giấc trong lòng mình. Kể với y mười năm này, chưa từng một giây quên được tương tư khắc cốt ghi tâm.
Kỷ Ninh nhìn thấy ảo cảnh này trước mắt. Tốt đẹp biết bao nhiêu, Bạch Thanh Nhan sẽ dùng ánh mắt thanh tịnh ấy nhìn mình, khóe mắt đuôi mày đều mang theo thỏa mãn. Bên trong đôi đồng tử ánh sắc tím kia, chỉ có hình bóng của mình.
Y sẽ thấp giọng gọi hắn một câu "Kỷ lang"...
Y sẽ mỉm cười với mình...
Y sẽ hôn mình, dùng ánh mắt tím đ*ng tình mơ màng nhìn mình chăm chú...
Y sẽ... Y sẽ...
... Phảng phất đã thành sự thật, Bạch Thanh Nhan nằm ngay trong khuỷu tay hắn. Nhưng đột nhiên, một đạo trường tiên dát kín nanh sói từ trên trời giáng xuống, đem ảo cảnh ấm áp quất đến nứt vỡ thành bốn năm mảnh!
Roi thép kia dữ tợn đáng sợ, quất đến nơi nào nơi đó huyết nhục văng túng tóe! Bạch Thanh Nhan bị quất từ trong ngực hắn trực tiếp văng ra ngoài!
"Đừng mà!"
Ảo cảnh bên trong tâm trí Kỷ Ninh méo mó vặn vẹo. Hắn nhào qua, muốn dùng nhục thân bảo hộ Bạch Thanh Nhan, thay y ngăn trở tiên hình tàn khốc kia! Thế nhưng trường tiên nanh sói trực tiếp xuyên qua người hắn, vẫn như cũ tàn nhẫn quất lên thân thể Bạch Thanh Nhan... Hắn thấy một dòng máu từ bên trên thân bạch y của người kia trào ra, huyết nhục văng tung tóe. Người kia kêu thảm một tiếng, cơ hồ bị xé rách thành hai đoạn.
Là ai! Tâm ngoan thủ lạt dạng này, vậy mà có thể hạ được độc thủ như thế!
Cõi lòng Kỷ Ninh đau như muốn nứt vỡ, mạnh mẽ quay đầu lại tìm kiếm kẻ ra tay. Sau lưng là một loạt binh sĩ Lang Nghiệp, ánh nắng chiếu từ phía sau lưng họ, bọn họ tựa như những bóng hình đến từ địa ngục, nhân cao mã đại, sát khí bừng bừng! Mà kẻ cầm đầu ngồi bên trên thân ngựa cao lớn, không nhìn rõ diện mục, lại vẫn như cũ uy phong lẫm liệt, đầy tay máu đỏ!
Người kia mở miệng:
"Đem y mang về cho ta! Ném vào trong lồng giam... Ta muốn để y sống không được, chết cũng không xong!"
Câu nói này, tựa như một đạo trường tiên nanh sói vô hình, từ trước cửa thành trong trí nhớ xé toạc không gian mà đến, cách thời gian nửa năm, hung hăng quất vào cõi lòng Kỷ Ninh! Đem thịt trong người hắn đều róc đến nát, máu tươi phun tung tóe!
Là chính hắn! Từ đầu tới cuối không có người nào khác... Chỉ có chính hắn!
... Tâm ngoan thủ lạt, tự tay gây nên cho tới tận hôm nay, thói quen khó sửa, lại có thể đổ lỗi cho người nào?
Chẳng qua là tự làm tự chịu!
Ảo cảnh chia năm xẻ bảy, biến mất không còn tăm tích. Vẫn như cũ là gian tân phòng kia, vẫn như cũ là người kia. Thậm chí Bạch Thanh Nhan, cũng vẫn như cũ bị hắn giam cầm trong khủy tay. Nhưng khác biệt chính là ánh mắt người kia...
Lạnh lùng, tuyệt vọng, mang theo chán ghét sâu đậm muốn vứt bỏ. Kỷ Ninh thậm chí không biết y là chán ghét mà vứt bỏ mình, hay là đã chán ghét mà vứt bỏ cả nhân gian.
Hắn rốt cuộc minh bạch, Bạch Thanh Nhan sẽ không tha thứ cho mình. Mãi mãi cũng sẽ không.
"Xem ra, có nói cái gì ngươi cũng không chịu tha thứ cho ta."
"..."
Kỷ Ninh chờ trong giây lát, lại không có hồi âm.
"Đây là cái gì?"
Hắn nhặt lên một bao thuốc bột từ trên mặt đất, mở nó ra. Không màu không vị, nhưng Kỷ Ninh kỳ thật đã biết đáp án. Đây chính là "Hạc Đỉnh Hồng" trong miệng Vạn Nhi đi.
Không phải là sợ một bao chưa đủ, mới mang hai bao đến?
"Ngươi muốn cho ta ăn hết."
"Ừm."
Trong lòng Kỷ Ninh lại là một trận quặn đau. Hắn kỳ thật đã biết, nhưng hắn không nghĩ tới, Bạch Thanh Nhan vậy mà không chút do dự lập tức đưa ra đáp án.
"Sau đó thì sao? Ta ăn hết, sau này ngươi sẽ ở lại, nhìn ta..."
Nhìn ta chết đi sao?
"Ta sẽ bồi thêm một đao vào tim ngươi."
Hai bao thuốc bột, còn có một đao vào ngực.
Kỷ Ninh nhẹ giọng nở nụ cười. Hóa ra ngươi thật sự hận ta như vậy, quả thực chỉ sợ ta không chết. Tình cảm của ta chân thành... Nếu đó là tâm nguyện của ngươi, ta sao có thể không thỏa mãn?
"Được, ta ăn." Kỷ Ninh nâng thuốc bột kia đến bên miệng, nhìn Bạch Thanh Nhan một chút. Bạch Thanh Nhan mím chặt môi, lại không phát ra thanh âm nào.
Y căn cản, ngay cả một tia thần sắc dao động cũng không có.
"Ngươi có thể đút cho ta..." Kỷ Ninh mới nói nửa câu, lại cúi thấp đầu xuống, cười tự giễu.
"Quên đi."
Y sẽ không nguyện ý.
Không thể quá tham lam. Tối thiểu nhất thời điểm mình chết, y ở bên cạnh mình. Vậy còn cầu mong gì hơn nữa? Y chịu tự mình đến gϊếŧ ta, mà không phải để ta chịu đựng một nửa quãng đời không có y, cuối cùng cô độc bên trong tưởng niệm mà qua đời... Y đã là, hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Cuối cùng nhìn Bạch Thanh Nhan một chút, Kỷ Ninh đem thuốc bột kia dốc toàn bộ vào miệng, nuốt xuống! Thần sắc Bạch Thanh Nhan lúc này đã biến đối, vươn tay ra... Nhưng Kỷ Ninh đã ngã đổ về phía sau.
Một canh giờ sau, trong cỗ xe ngựa phi nhanh trên đường Vương đô, hai người ngồi đối diện nhau. Một gương mặt mỉm cười, một gương mặt khác lại trùng điệp suy tư.
"Sao vậy, nhìn ngươi không hề vui vẻ?"
Trên mặt Phó Diễm mang theo nét cười, hướng Bạch Thanh Nhan đặt câu hỏi. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn một cái, vẫn như cũ thất hồn lạc phách. Mặc dù biết Phó Diễm đang thử thăm dò, y cũng không còn chút khí lực nào ứng phó với hắn.
Bộ dáng Kỷ Ninh ngửa đầu ngã xuống vẫn hiển hiện trước mắt y.
Hắn lợi dụng mình, lừa gạt mình, chà đạp làm nhục mình... Nhưng cuối cùng, hắn lại nuốt cả bao Mông Hãn dược, trực tiếp ngã xuống.
Hắn biết trong tay áo mình có giấu chủy thủ, trong lòng tràn đầy hận ý. Mình đã nói cho hắn, muốn một kiếm đâm xuyên trái tim hắn... Nhưng hắn vẫn để lộ lồng ngực cho mình.
Nếu hắn mắng chửi, trốn tránh, cầu khẩn, Bạch Thanh Nhan đều có thể hạ thủ được. Hết lần này tới lần khác cứ bày ra tư thái muốn gì cứ lấy như thế này, đem kết cục song phương cùng diễn đó giao hết cho Bạch Thanh Nhan một mình hạ màn. Bạch Thanh Nhan hận Kỷ Ninh, đến cuối cùng còn muốn đem gánh nặng này đẩy cho y. Nhưng y càng hận chính mình...
Thời điểm Phó Diễm tìm tới y, chủy thủ của y đình trệ giữa không trung, vẫn như cũ không thể hạ thủ.
"Tình hình hôm nay thật sự không thể lại trì hoãn. Đã qua giờ Tý ngươi còn chưa đi ra. Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đón ngươi."
Phó Diễm dựa vào cửa sổ xe, trong tươi cười cũng như mang theo mấy phần áy náy:
"Ngươi cho hắn uống rượu kia, có phải đã suy nghĩ rất nhiều không? Nhưng chung quy vẫn để hắn uống. Cũng vất vả cho ngươi rồi."
"Nhưng ta đã không thể gϊếŧ được hắn." Bạch Thanh Nhan nhẹ giọng đáp, "Là ta cô phụ tín nhiệm của ngươi, ngươi bỏ nhiều tâm tư như vậy, làm ra một thế trận lớn đến thế. Các ngươi đều làm quan, dùng thông gia lấy cớ, Phó gia ngươi cũng gánh nguy hiểm lại bị ta làm hỏng. Nếu ngươi không có cách nào giải quyết với Kỷ Ninh, ngươi liền gϊếŧ ta đi, chỉ nói là một mình ta thực hiện, cũng đủ rũ sạch cho các ngươi."
"Ngươi suy nghĩ vì ta như vậy, ta thật cao hứng."
Ý cười trên khóe môi Phó Diễm càng đậm:
"Chỉ là, ai nói cho ngươi... Không thể gϊếŧ được hắn?"
Bạch Thanh Nhan lập tức ngẩng đầu. Chẳng lẽ Phó Diễm ngoại trừ mình còn lưu lại tay sau? Hắn còn phái sát thủ nào nữa sao? Không đúng, khi mình rời đi, chân trời đã hửng sáng, hạ nhân trong phủ Tướng quân đều sắp hoạt động. Đã thác thất lương cơ*, Phó Diễm căn bản không có khả năng lại áp dụng mưu kế gì khác!
*Thác thất lương cơ: 错失良机, Bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất.
"Có ý tứ gì?"
"Ngươi không phải đã cho hắn ăn hai bao thuốc kia?"
"Không sai, nhưng Mông Hãn dược cũng sẽ không thể đoạt mệnh hắn..." Bạch Thanh Nhan đột nhiên chấn động toàn thân, "Bên trong thuốc kia, ngươi cho thêm thứ gì?!"
"Hạc Đỉnh Hồng."
"Hạc Đỉnh Hồng?!"
"Tại sao thần sắc ngươi lại như vậy?"
Phó Diễm cũng ngồi dậy, chậm rãi xích lại gần.
"Gϊếŧ hắn, không phải là tâm nguyện của ngươi hay sao? Hiện tại đã đạt được ước muốn, chẳng lẽ ngươi không cao hứng? Hay là nói, ngươi tiếc nuối không phải là do ngươi tự tay gây nên... Vậy cũng không cần tiếc nuối. Dù sao, rượu kia là ngươi khuyên hắn uống xuống, cũng coi là ngươi tự tay gϊếŧ hắn! Có phải không?"
"..."
Hiện tại Kỷ Ninh, đã chết là do mình tự tay gϊếŧ chết!
Thanh âm của Phó Diễm lọt vào tai, thét gào bên tai Bạch Thanh Nhan. Trên mặt y hiện lên một nụ cười trống rỗng, hai mắt lại mông lung không có chút tiêu điểm nào.
Y chậm rãi phun ra mấy chữ:
"Hắn chết, thật sự chết rồi... Tốt, rất tốt!"
Bạch Thanh Nhan căn bản ngồi không vững, muốn trực tiếp đổ về phía sau. Nhưng lập tức ngã vào một cái ôm, là Phó Diễm tay nhanh mắt lẹ, đưa tay tiếp được y.
"Ngươi sao vậy?"
"Ta hơi mệt một chút."
"Nếu là mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi một lát. Đại sự đã thành, Kỷ Ninh đã chết, cái gì cũng không nóng vội."
Bạch Thanh Nhan xưa nay chưa từng gỡ xuống phòng bị trước mặt Phó Diễm. Giờ phút này chẳng biết tại sao, tâm trí mê man, cái gì cũng không làm được. Y mờ mịt gật đầu, cứ như vậy rơi vào trống rỗng u ám.
Thời điểm Bạch Thanh Nhan tỉnh lại lần nữa, y nằm trên một chiếc giường cực kỳ mềm mại. Chăn đắp trên người đều là vải lụa tốt nhất, cảm giác trơn mượt. Nhưng Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy cả người mềm oặt, xương cốt đau buốt nhức nhối khó chịu, ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Y vừa mở to mắt, bên cạnh lập tức có người nắm chặt tay y. Bạch Thanh Nhan nghiên mắt nhìn sang, là Phó Diễm. Phó Diễm cho tới bây giờ vẫn luôn bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, có tính toán trước. Đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Nhan thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ lo lắng.
"Ngươi tỉnh rồi?"
"..."
"Ngươi có biết ngươi đã ngủ bao lâu không?"
"Bao lâu?"
"Ba ngày. Một giấc trên xe ngựa, chính là ba ngày. Ta còn tưởng rằng..."
Ta còn tưởng rằng ngươi biết Kỷ Ninh đã chết, liền theo hắn mà đi. Phó Diễm nghĩ thầm, lại không đem lời này nói ra.
Hắn hỏi:
"Ngươi vậy mà thân trúng kịch độc như thế, vì sao lại không nói với ta?"
"Kịch độc gì?"
Phó Diễm thấy dạng mông lung mơ hồ này của y, không khỏi cau mày.
"Ngươi không biết mình thân trúng hàn độc? Không có khả năng, đại phu nói ngươi nhiễm bệnh trầm kha ít nhất đã mười năm có thừa... Ngươi sao có thể không biết? Hẳn là mười năm này, chưa từng phát tác ư?"
Hóa ra chỉ là hàn độc. Từ lần trước nội lực của Kỷ Ninh va chạm tiến vào đan điền Bạch Thanh Nhan, đem hàn độc kia ngăn chặn, nửa tháng nay không tiếp tục tái phát. Bạch Thanh Nhan cơ hồ đã quên mất trong cơ thể mình còn ẩn chứa một mối họa lớn.
Kỷ Ninh...
Trong lúc vô tình lại nghĩ tới người kia, cõi lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên tê tái. Lần ngoài ý muốn đó cũng chẳng qua mới hơn một tháng, nhưng tâm cảnh của mình lại hoàn toàn khác biệt. Mà người kia, người kia cũng đã âm dương cách trở!
"Ngươi!" Phó Diễm duỗi tay nắm chặt tay y, thần tình trên mặt càng thêm khẩn trương:
"Làm sao sắc mặt khó coi như vậy? Ngươi đến tột cùng còn giấu ta bao nhiêu chuyện, đại phu nói hàn độc này của ngươi không có thuốc nào chữa được, nhưng ngươi lại mang theo nó sống lâu như vậy... Ngươi không có việc gì, có phải là...?"
...Ta có sao không, thì liên quan gì tới ngươi?
Bạch Thanh Nhan nghĩ thầm trong lòng. Phó Diễm nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức phát giác. Hắn cười khổ một tiếng:
"Ngươi đại khái coi là ta chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi gϊếŧ Kỷ Ninh. Nhưng ngươi lại không biết, ta cũng là có tâm tư khác. Giờ phút này, không ngại nói cho..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Thanh Nhan đột ngột dùng sức bắt lấy tay hắn. Phó Diễm ngừng lại, trên mặt hiện ra chút chờ mong, tựa hồ chờ đợi Bạch Thanh Nhan nói ra điều gì. Nhưng không ngờ lời Bạch Thanh Nhan thốt ra lại chẳng liên quan gì đến đề tài này của hắn:
"Ngươi nói Kỷ Ninh, hắn, hắn thật sự đã chết?"
Phó Diễm lập tức ngừng lời. Bạch Thanh Nhan trước mắt sắc mặt trắng bệch, thần tình thảm đạm, nào có nửa phần vui sướng đại thù được báo?
Biểu tình trên mặt Phó Diễm trì trệ, sau đó lại khôi phục vân đạm phong khinh nhất quán, đem thất thố khi nãy che giấu hoàn toàn. Hắn đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Thanh Nhan:
"Ngươi không phải đã đem thuốc kia lừa hắn ăn hết? Vậy hắn phải chết không còn gì nghi ngờ. Mặc dù bên trong phủ Tướng quân còn chưa phát tang, cũng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng."
Nói đoạn, hắn đẩy tay Bạch Thanh Nhan vào bên trong chăn, lại thay y dém góc chăn cẩn thận.
"Lúc trước ngươi lo lắng quá độ, thân thể có phần yếu ớt. Ngủ tiếp một chút đi, chờ ta gọi đại phu đến, xem xét cho ngươi một chút."
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục nhìn Bạch Thanh Nhan, quay người rời đi. Ý cười trên mặt cũng trong khoảnh khắc quay người biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nhưng rất nhanh, hắn lại mỉm cười... Thân là tông tử Phó gia, hắn từ nhỏ đã biết, mình cùng với người bên ngoài khác biệt. Người bên ngoài không có vinh hoa phú quý căn cơ thế lực, hắn đều có; Người bên ngoài sẽ không gánh vác gánh nặng ngàn cân xã tắc hưng suy gia tộc truyền thừa, hắn cũng có. Việc hắn muốn làm, không thể tùy tiện nói; Người hắn yêu thích, làm sao có thể tùy tiện chắp tay nhường cho kẻ khác?
Huống chi đối thủ, cũng chẳng qua chỉ là một người chết. Coi như bây giờ không phải, rất nhanh sẽ phải!