Chương 119. Ta nhất định phải ngăn cản gã.
Bạch Thanh Nhan không bất ngờ khi thấy Kỷ Ninh mở to hai mắt, mang theo kinh ngạc xen lẫn tuyệt vọng.
"Hàn độc của ngươi... Sao lại đúng thời điểm này... Không phải vẫn luôn rất ổn định ư? Căn bản không có bất kỳ triệu chứng nào mà!"
"Là bởi vì Nhiễm Dật. Gã tu luyện Ngọc Dao công pháp, dao động dẫn đến cộng minh với công pháp trong cơ thể ta... Công lực trong đan điền bất ổn, hàn độc tất rục rịch muốn động. Kỷ Ninh ngươi biết không, chỉ cần Nhiễm Dật vừa mở tế tự, dao động sẽ càng lúc càng lớn... Nói không chừng hàn độc của ta sẽ bị gã dẫn phát, vậy ta nhất định phải chết không nghi ngờ!"
Bạch Thanh Nhan nói dối Kỷ Ninh không chớp mắt. Dao động từ công pháp của Nhiễm Dật quả thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngọc Dao công pháp trong cơ thể y, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong khống chế của y. Hàn độc rục rịch muốn động, nhưng trừ khi y buông lỏng khống chế, bằng không tạm thời hoàn toàn không đủ để uy hϊếp tính mạng y.
Nhưng y cần phải đi cứu người. Muốn ngăn cản Nhiễm Dật, nhất định phải có công lực của Ngọc Dao công pháp hoàn chỉnh... Nếu là thường ngày, chỉ cần y nói, Kỷ Ninh nhất định sẽ đáp ứng y. Nhưng bây giờ, chỉ sợ y vừa nhắc đến yêu cầu thôi, Kỷ Ninh sẽ đoán được y muốn làm gì!
"Hẳn phải chết không nghi ngờ?"
Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức thay đổi, nhuốm một nỗi sợ hãi đến mịt mờ. Trái tim Bạch Thanh Nhan nhói lên từng hồi, lại phải bày ra một gương mặt lãnh khốc vô tình:
"Cho nên cần ngươi đem công lực cho ta, mới có thể giúp ta ngăn chặn hàn độc. Ngươi có bằng lòng không?"
"... Được."
Thần sắc Kỷ Ninh hơi khác thường, lại không có chút do dự. Hắn ôm chặt lấy Bạch Thanh Nhan, che giấu tâm thần kịch chấn:
"Nên cho ngươi thế nào đây? Vẫn giống trước đó... Hai lần đó?"
Trước đó, hai lần đó?
Bạch Thanh Nhan sững người, đột nhiên kịp phản ứng lại. Hai lần trao đổi công lực, một lần là mười năm trước, trong sơn động, hai người
[email protected] [email protected] đến điên cuồng. Một lần khác là trên xe ngựa từ Ngọc Dao đến Lang Nghiệp, hai người cũng dùng hết cá nước thân mật.
Gò má y nóng lên:
"Nhưng cũng không cần..."
Song lại ngừng nói.
Bạch Thanh Nhan đột nhiên nghĩ đến, mặc dù mình lừa gạt Kỷ Ninh, dao động mà bản thân Ngọc Dao công pháp mang đến không đủ để đoạt mạng. Nhưng chuyện y muốn làm này, lại tám chín phần mười không thể bình an trở về.
Sau này, có lẽ sẽ không còn cơ hội được nằm trong vòng tay nam nhân mình yêu này nữa.
"Phải, vẫn là chúng ta..."
Bạch Thanh Nhan lời còn chưa dứt, Kỷ Ninh đã nâng mặt y, gần như thành kính hôn lên. Hắn như thể cung phụng một vị thần linh, tiểu tâm dực cánh* đến thế, lại tràn ngập thương yêu âu yếm.
*Tiểu tâm dực cánh: Đại ý cẩn thận, nâng niu.
Kỷ Ninh cởi bỏ vạt áo Bạch Thanh Nhan, dọc theo xương quai xanh một đường hôn đến bụng dưới. Hắn ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực, mỗi một động tác đều vô cùng dịu dàng. Nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ Bạch Thanh Nhan, mặc kệ là tâm hồn hay thể xác... Bạch Thanh Nhan nghẹn ngào một tiếng, mang theo nhịp thở gấp gáp.
Sắp kết thúc, Kỷ Ninh lại chậm chạp không muốn buông y ra. Bạch Thanh Nhan ôm hắn... Tư thế cái ôm này, khiến hai người chặt chẽ dán vào một chỗ, lại không thể nhìn thấy gương mặt người kia.
Đáy mắt Bạch Thanh Nhan dần dần trào nước.
... Người đang ôm mình này cũng chẳng hỏi nấy một câu, lát nữa truyền công pháp như thế nào, có phải sẽ khiến hắn mất mạng không? Cứ như vậy nghĩa vô phản cố, một câu cũng không hề nói.
... Đương nhiên hắn cũng không biết đây chỉ là một cái cớ. Nếu không khiến trong lòng hắn chấn động, dỡ bỏ phòng bị... Công lực không dám vọng động từ mình sao có thể triệt để chế trụ hắn?
"Kỷ Ninh... Xin lỗi..."
"Có gì phải xin lỗi chứ?"
Kỷ Ninh ngừng lại. Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí dịu dàng:
"Vì ngươi, bất kể làm điều gì, ta đều nguyện ý."
Một tay Bạch Thanh Nhan luồn sâu vào tóc Kỷ Ninh. Y cắn răng, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt. Y không xuống tay được.
Thế nhưng đột nhiên, dưới thân lại chấn động! Công pháp Ngọc Dao trong đan điền lại lần nữa dao động mãnh liệt. Đây là tế đàn cộng minh... Bạch Thanh Nhan biết, không thể trì hoãn thêm nữa!
Y đưa tay, chém vào sau gáy Kỷ Ninh!
Động tác lần này vô cùng chuẩn xác, Kỷ Ninh không chút phòng bị nào, trực tiếp ngất đi.
"Thật xin lỗi, Kỷ Ninh."
Bạch Thanh Nhan lặp lại một câu... Từ đầu tới cuối, y đều lừa gạt hắn. Rõ ràng đã đáp ứng sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, đáp ứng sẽ toàn thân trở ra. Nhưng y vẫn không thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người phải vùi thân ở nơi này, chỉ lo riêng bản thân mình.
Huống chi, Ngọc Dao công pháp vốn từ chính tay y lọt đến tay Nhiễm Dật! Nếu y không ngăn cản, ngày sau tất sinh linh đồ thán... Sẽ chẳng thể có lấy một ngày bình yên!
Ngọc Dao công pháp giữa hai người không ngừng tuần hoàn, công pháp tham lam còn muốn hấp thụ công lực Kỷ Ninh tự mình tu luyện đến hầu như không còn. Nhưng lúc này đã khác ngày trước, trong đan điền Kỷ Ninh không còn bị hàn độc quấn quanh quấy phá ở nơi sâu nhất, Bạch Thanh Nhan nào có thể cho phép công pháp làm càn?
Cưỡng ép cắt đứt liên hệ cùng Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan cũng mồ hôi nhễ nhại, cơ hồ cạn kiệt sức lực ngã xuống mặt đất... Phảng phất như cảm nhận được dao động của tế đàn, công lực này càng thêm không dễ khống chế. Bạch Thanh Nhan nghỉ ngơi chốc lát, buộc chặt vạt áo lại, dìu Kỷ Ninh đến bên ngoài nội cung, tìm một nơi hẻo lánh che giấu. Như vậy, kể cả mình có thất bại, toàn bộ nội cung đều biến thành tế phẩm, Kỷ Ninh vẫn có thể sống sót.
Kỷ Ninh nằm đó, cau mày. Bạch Thanh Nhan đặt một nụ hôn lên giữa trán hắn, nước mắt không kìm lại được mà nhỏ xuống gương mặt Kỷ Ninh. Sau đó y rút thanh đao nhỏ từ trong ống giày Kỷ Ninh ra, cắt một lọn tóc bên đầu vai, buộc thành một nút kết, thắt lên ngón út hắn.
... Cũng có thể coi như đã bái đường. Kết tóc tặng người, biểu đạt tâm ý của ta.
Sau đó y đứng dậy, trực tiếp đi về nơi giam giữ người Đại Tiếp.
"Phó Đại nhân?"
Thị vệ đều có chút kỳ quái. Vì sao Phó Đại nhân đã đi rồi còn quay lại? Nhưng bọn họ không hỏi nhiều, chỉ nghi hoặc hành lễ.
"Bệ hạ có lệnh, đem những núi đá có cây cối trong nội cung chuyển đi, các đình đài có khắc chữ cũng không cần nữa."
"Nội cung?"
Bọn thị vệ có chút chần chờ.
"Bệ hạ không phải đã nghiêm cấm chúng ta tiến vào nội cung sao? Nhất là những nơi Phó Đại nhân nhắc tới đều cách Tẩm điện của Bệ hạ rất gần. Nếu bị Bệ hạ biết..."
"Không sao. Đây đều là Bệ hạ giao phó. Người đối với những vật kia nhìn là thấy chán ghét, nói không muốn lại nhìn thấy chúng nữa... Các ngươi nếu còn lề mề, làm trễ nải sự việc, đợi đến khi Bệ hạ ra ngoài nghỉ ngơi vẫn không thể hoàn thành..."
Mấy câu đó của Bạch Thanh Nhan dọa đám thị vệ giật mình thon thót. Tính tình Nhiễm Dật bọn họ còn lạ gì nữa, nếu chọc gã không vui, chẳng phải vô duyên vô cớ mất mạng hay sao?
"Vâng, Phó Đại nhân. Chúng ta đi liền nè! Còn xin Phó Đại nhân nói tốt với Bệ hạ vài câu, đừng để Bệ hạ trách phạt chúng ta!"
"Các ngươi mau đi. Ta sẽ không để các ngươi bị liên lụy."
Bạch Thanh Nhan nói xong, đưa mắt nhìn bọn họ đi đến địa điểm tương ứng, bắt đầu khởi công.
Ngay lúc nói chuyện, chấn động kia lại lần nữa đột kích, mà thời gian càng lúc càng ngắn lại. Thần sắc Bạch Thanh Nhan ngưng trọng, hướng nơi hẻo lánh mà Kỷ Ninh ẩn thân kia quan sát một chút. Sau đó, y nghĩa vô phản cố đi về phía Tẩm điện.
Bên trong Tẩm điện, hô hấp Nhiễm Dật dồn dập. Thần tình trên mặt gã đã không kiềm được nôn nóng... Lấy thần thái âm thầm kìm chế hàng ngày mà so sánh, gã quả thực quá sơ hở.
Cơ Dận cũng phát giác có gì không đúng, hướng theo ánh mắt gã. Nhưng hắn lại chẳng nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy thân thể có chút nặng nề, thần trí cũng mơ hồ. Hắn đưa tay day day lông mày, lại chẳng ngờ quẹt máu trên tay lên đầy mặt... Thần sắc hốc hác kết hợp với vết máu đã biến thành màu đen, thoạt nhìn càng khiến người ta kinh hãi.
Đột nhiên, Cơ Dận cảm thấy có người kéo tay hắn xuống, ngón tay phiếm lạnh sượt qua mặt hắn, lau vết máu kia đi.
"Nhiễm Dật?"
"Tế tự sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"
"Cái gì..."
"Ngươi ở cùng ta... Mau tới đây!"
... Nhiễm Dật gã muốn làm gì? Điên rồi phải không?
Ngọc Dao công pháp quá mức tà ác, đã sớm khiến Cơ Dận sinh lòng cảnh giác. Thấy Nhiễm Dật cưỡng ép kéo mình về hướng tế đàn, Cơ Dận càng cảm thấy không đúng, hắn dùng sức vung tay, muốn một tay đẩy Nhiễm Dật ra. Chẳng ngờ, tay hắn lại yếu ớt vô lực, không chỉ không đẩy nổi Nhiễm Dật ra, ngược lại hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngược lại.
Đây là thế nào?
Cơ Dận dùng hai tay đỡ lấy tế đàn, càng lúc càng choáng váng. Hắn lúc này rốt cuộc cũng phát giác ra tình huống không ổn, âm trầm hỏi:
"Nhiễm Dật, ngươi tính toán ta?"
... Liên tưởng đến biểu hiện khác thường của Nhiễm Dật khi nãy, trong đầu Cơ Dận xoay vòng trăm ngàn suy nghĩ. Trạng thái của mình tuyệt đối khác thường, tám chín phần mười là có người động tay động chân!
... Nhưng nếu thật sự là Nhiễm Dật, gã muốn làm gì?
"Ta tính toán ngươi? Ngươi..."
Nhiễm Dật vốn thấy chân hắn không đứng vững, đưa tay dìu hắn. Giờ phút này nghe lời ấy, trong cơn tức giận dùng sức đẩy ra... Ai ngờ Cơ Dận lảo đảo một cái, nửa người đều dựa lên tế đàn.
Hoa văn trên tế đàn lại lóe lên, huyết sắc tựa hồ càng thêm tiên diễm. Nhưng sắc mặt Cơ Dận mỗi lúc một xanh trắng, hai cảnh tượng đối lập càng khiến người ta trong lòng phát lạnh.
Nhiễm Dật vốn tức giận đến hai tay phát run, muốn ném Cơ Dận qua một bên. Bắt gặp tình cảnh này, gã phẫn hận hướng đám thị vệ gầm nhẹ:
"Đỡ hắn lên cho ta, đưa đến bên rìa tế đàn, trói vào chủ vị!"
"Chủ vị?" Cơ Dận càng thêm giật mình, "Ngươi muốn để ta chủ trì tế tự? Vậy chính ngươi..."
"Bịt miệng hắn lại cho ta... Ta không muốn nghe hắn nói thêm câu nào nữa!"
Cơ Dận lập tức an tĩnh lại. Thị vệ nhét vào miệng hắn một cuộn vải, bị hắn cắn chặt, sau đó nhổ ra ngoài.
... Tình thế còn mạnh hơn người, không thể không cúi đầu. Nhưng tốt xấu ta cũng là quân chủ một phương, nếu Nhiễm Dật thật sự muốn tính kế ta, tối thiểu trước khi chết không thể khóc lóc hoảng loạn, làm mất mặt Đại Tiếp.
"Các ngươi không cần bịt miệng ta. Ta thân là Quân Vương Đại Tiếp, nói là làm... Ta sẽ không nói nhiều thêm một câu."
"Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của Bệ hạ chúng ta."
Thị vệ kia cũng không dễ nói chuyện. Nhặt cuộn vải từ dưới đất lên, lần nữa muốn nhét vào miệng Cơ Dận. Cơ Dận cau mày, nhưng không nói nhảm cùng hắn nữa mà chuyển hướng sang Nhiễm Dật:
"Ngươi nhất định phải làm nhục ta đến mức này sao?"
"Ta đã nói, không muốn nghe ngươi nói chuyện!"
"Nhiễm Dật! Ta tốt xấu cũng là quân chủ một phương! Thường nói sĩ khả sát bất khả nhục*, huống chi ta..."
*Sĩ khả sát bất khả nhục: 士可杀不可辱, Người có khí tiết thà chết không chịu nhục. Thà chết vinh hơn sống nhục.
"Thì có sao?"
"Ngươi!"
Hai người nhất thời lâm vào thế giằng co. Lại không ngờ đúng lúc này, phiến đá nặng nề trên đỉnh đầu bọn họ bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra!
Tế đàn này vốn nằm dưới mặt đất, phiến đá chính là cổng ra vào. Sự tình tế đàn là tuyệt mật, toàn bộ chung quanh Tẩm điện một người cũng không nên có. Hiện tại phiến đá lại bị người mở ra?
Tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần, cùng ngẩng đầu nhìn về nơi đó.