Chương 107. Mặt nạ da người.

"Vì sao ngươi phải làm đến mức này?"

Nhiễm Dật lúc ấy toàn thân đều bị mồ hôi lạnh nhiễm thấu. Gã mới nhặt về được một cái mạng, cơ hồ cả ngón tay cũng không cử động được. Nhưng gã nghe rõ ràng lời tra hỏi của Cơ Dận. Thanh âm Cơ Dận căng thẳng, Nhiễm Dật biết, thứ hắn đang chờ mong chỉ có một loại đáp án... Bị ép buộc, bất đắc dĩ, lực bất tòng tâm,... Tóm lại là không phải gã tự nguyện làm ra những hành vi tàn bạo này.

Gã biết Cơ Dận còn mong chờ chút nhân tính của gã. Nhưng gã hết lần này tới lần khác đều không mong muốn để hắn nhìn thấy bất luận thứ nhân tính gì. Dù cho những bị ép buộc, bất đắc dĩ, lực bất tòng tâm kia, kỳ thật đều là sự thực.

... Gã không muốn chính mình đã tổn hại nhân luân, lại phải cho hắn biết, đây hết thảy đều là bởi vì hắn!


Cho nên gã chỉ mỉm cười sâu xa, trả lời một câu:

"Năm đó thời điểm ngươi đem những công pháp này giao đến trong tay ta, không nghĩ tới sẽ có một ngày này sao?"

"Nhiễm Dật, ngươi có ý tứ gì?"

"Cơ Dận, ngươi còn muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa? Trong lòng ngươi rõ ràng, những người này, cũng là vì ngươi mà chết."

"Bởi vì ngươi muốn ta sống sót, lại để Ngọc Dao công pháp lại bên cạnh ta. Đây là phương pháp tiếp tục sống duy nhất của ta... Chẳng phải ngươi muốn ta đi lên con đường này sao? Ta sao có thể cô phụ ý tốt của ngươi?"

"Nhiễm Dật!"

"Làm sao, ngươi cho rằng ngươi không gϊếŧ bọn chúng, bọn chúng cũng chẳng phải vì ngươi mà chết? Ngươi có biết thời điểm mỗi một đao ta cắt xuống, đều là nghĩ đến ngươi... Mỗi lần nuốt xuống bí dược dính đầy máu tươi kia, đều là nghĩ đến ngươi... Mỗi một người chết thảm, đều là bởi vì ngươi! Nhờ ngươi ban tặng, ta hao hết toàn lực để sống tiếp... Sống đến hôm nay!"


... Đáy lòng Nhiễm Dật đột nhiên sinh ra một cỗ hưng phấn. Đến chính gã cũng không biết, giờ phút này gã hưng phấn đến tột cùng là xem như đại thù được báo, hay vẫn là đại nguyện được đáp lại?

... Nhưng gã biết... Thù hận cùng nguyện vọng sâu nhất trong thâm tâm gã giờ phút này cũng chỉ có một... Đó chính là kéo lấy người bên cạnh này, cùng gã chìm sâu xuống địa ngục!

... Đương nhiên, trước đó gã còn rất nhiều chuyện phải làm.

Nhiễm Dật giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay có chút chúc xuống.

Song chỉ một động tác nhẹ nhàng như thế, uy áp liền từ trước mặt gã trong nháy mắt truyền khắp gian phòng, đến tận nơi vắng vẻ nhất.

Bầu không khí bên trong gian phòng phảng phất đóng băng trong khoảnh khắc, lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người nín thở, chằm chằm quan sát Nhiễm Dật, nhìn xem vị Bệ hạ chí cao vô thượng lại hỷ nộ vô thường này đến cùng có phân phó gì?


"Bạch Thanh Nhan."

Thanh âm khi gã nói câu này không lớn, truyền vào tai Kỷ Ninh lại đinh tai nhức óc. Hắn hãi nhiên ngẩng đầu, trông thấy Cơ Dận cũng kinh ngạc nhìn về phía Nhiễm Dật.

"Ngươi lại muốn làm cái gì?"

"Ta gọi một tiếng Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan, thì có liên quan gì tới Cơ Dận ngươi?" Nụ cười của Nhiễm Dật âm trầm, ánh mắt lại ung dung ở phía trước, cuối cùng ổn định tại một nơi vắng vẻ không chút thu hút.

Sau đó khóe miệng gã câu lên, hiện ra một ý cười lạnh lẽo khó lường.

Nơi vắng vẻ đó có vài người đang đứng, hầu như đều là cách ăn mặc của thái giám. Giờ phút này, bắt gặp ánh mắt vạn tuế gia hướng đến, thần sắc lại u ám như thế, dọa đến quỳ một đám trên mặt đất... Bọn họ hầu hạ trong cung, hiểu rõ nhất là tính tình Nhiễm Dật. Rõ ràng hôm nay Bệ hạ tâm tình không vui, chỉ là sợ muốn gϊếŧ người giải sầu! Cho nên bọn họ mới không hẹn mà cùng núp ở nơi hẻo lánh, ai biết, nơi hẻo lánh này cũng không tránh thoát nổi tai bay vạ gió?
Chỉ là không rõ, hôm nay kẻ nào sẽ xui xẻo đây?

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về nơi vắng vẻ kia. Một tay Nhiễm Dật vân vê chén trà trước mặt, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

"Vạn tuế..." Vị Đại Tổng quản của đám thái giám kia run run rẩy rẩy hỏi một câu, "Lão nô..."

Lời gã còn chưa dứt, một chén trà đã bay tới! Đại Tổng quản nhắm mắt lại, nhưng căn bản không dám tránh... Chỉ sợ làm Bệ hạ tức giận, còn chọc đến hình phạt tàn khốc hơn.

Lại không nghĩ rằng, gã không hề cảm nhận được đau đớn nên có. Ngược lại, sau lưng truyền đến một tiếng trầm vang, kế tiếp là tiếng vỡ loảng xoảng. Tựa như là chén trà đập trúng đầu ai, lại rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.

Giữa đám đông đang nín thở, Đại Tổng quản mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy một người cúi thấp đầu, máu đã chảy đầy mặt. Người kia giống như mới kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, hiện ra mấy phần kinh hãi. Giờ phút này, máu loang lổ trên gương mặt gã, nước trà hòa với máu dọc theo y phục chảy xuôi xuống dưới.
... Người này, chính là "thái giám" kia! Chỉ là khi nãy gã ẩn trong bóng tối, lại sâu trong đám người, mình vậy mà không thể nhìn thấy gã!

Trái tim Kỷ Ninh xiết chặt, chợt dâng lên phẫn nộ to lớn trong lòng. Nếu không phải bên cạnh có một người túm chặt cổ tay hắn, hắn suýt chút nữa đã xông ra.

"Ngươi muốn làm gì?" Cơ Hà thanh âm cứng nhắc, "Không thể khinh cử vọng động, hiện tại xông ra chẳng khác nào tự tìm đường chết! Nhiễm Dật sẽ không gϊếŧ A Nhan tại đây, ngươi ngàn vạn phải nhịn xuống!"

Kỷ Ninh hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu. Hắn cùng Cơ Hà nhìn chằm chằm về phía Nhiễm Dật.

"Ta đang gọi ngươi... Bạch Thanh Nhan, ngươi không nghe thấy sao?"

"Vạn tuế..." Thái giám kia vẫn quỳ trên mặt đất, tựa hồ có chút luống cuống, "Thần là Tổng quản của Bệ hạ, không phải Bạch Thanh Nhan!"
"Vậy sao?"

Nụ cười của Nhiễm Dật càng thêm âm lãnh:

"Nói như vậy, là trẫm oan uổng ngươi rồi?"

Thái giám kia không dám nói lời nào, nhưng ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Gã cảm nhận được loại cảm giác bị Nhiễm Dật nhìn chằm chằm kia, chẳng khác nào bị một con rắn độc để mắt tới.

"Ngươi nhặt thứ trên mặt đất lên cho ta, đem cho ta nhìn."

Thái giám ngay cả máu trên trán cũng không dám lau. Gã thuận theo quỳ trên mặt đất, nhặt từng mảnh sứ vỡ lên, nâng trong lòng bàn tay, đi đến trước mặt Nhiễm Dật.

"Ai cho phép ngươi đi tới? Quỳ xuống."

Thái giám kia không nói một lời, bịch một tiếng quỳ xuống.

"Quỳ bò trở về." Thanh âm Nhiễm Dật một chút dao động cũng không có, "Quỳ lại."

Mắt thấy người kia máu me đầy mặt, quỳ trên mặt đất từng chút di chuyển về nơi xa, lại quỳ trở về. Phía sau gã để lại vết máu loang lổ. Kỷ Ninh đứng trong đám người đã không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán tuôn ra. Hắn đã muốn lao lên, lại bị Cơ Hà chế trụ cổ tay.
"Không thể vọng động, xem gã đến cùng muốn làm gì. Nhiễm Dật đột nhiên làm vậy, nhất định là có ý khác! Nói không chừng gã chính là muốn dụ ngươi ra... Nếu ngươi bại lộ thân phận, chẳng phải tự chui đầu vào lưới?"

Kỷ Ninh cưỡng chế kiềm nén hỏa khí, trừng to mắt quan sát. Chỉ thấy Nhiễm Dật nhặt từ trong đống mảnh sứ vỡ ra một miếng, đặt trước mặt ngắm nghía.

"Thân là Thái tử Ngọc Dao, nói quỳ liền quỳ, ngươi người này ngược lại co được giãn được, Bạch Thanh Nhan."

"Bệ hạ, nô tài không biết người đang nói cái gì."

"Vậy sao?" Nhiễm Dật cười một tiếng ngắn ngủi. Duỗi hai ngón tay nâng cằm thái giám, dùng sức đẩy lên!

"Ưm!"

"Mặt nạ da người này quả nhiên rất tốt, chạm lên không khác gì đồ thật." Nhiễm Dật tán thưởng hai tiếng, ngón tay rõ ràng từng đốt trượt trên mặt thái giám, thoạt nhìn có mấy phần suồng sã.
Sắc mặt Cơ Dận lập tức trở nên khó coi. Hắn biết khi ấy Phó Diễm đề nghị Bạch Thanh Nhan giả trang thành thái giám này, nhưng hắn cũng biết, mặt nạ của Lộc Minh Sơn chia làm hai loại. Một loại sử dụng tạm thời, mặc dù nhìn cũng rất giống thật, nhưng có thể tùy tiện cởi bỏ hoặc thay đổi. Loại này chuẩn bị cũng rất đơn giản, một khắc đồng hồ liền hoàn thành.

Một loại khác tốn thời gian rất dài, mặt nạ dùng bí dược dán vào da thịt. Biện pháp dịch dung này thập phần ổn thỏa, không có bí dược đặc thù thấm ướt khuôn mặt một ngày một đêm, không thể bị xé toạc. Lại thêm bí pháp cải biến màu mắt, càng không dễ bị phát giác.

Hắn biết biện pháp Lộc Minh Sơn hôm nay sử dụng cho Bạch Thanh Nhan chính là loại sau, cho nên khi nãy hắn không lo lắng. Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Nhiễm Dật, tựa như đã sớm biết Bạch Thanh Nhan dịch dung?
... Gã biết bằng cách nào? Chẳng lẽ Phó Diễm đã báo cáo với gã?

... Nhưng nếu Phó Diễm không hoàn toàn đáng tin, Bạch Thanh Nhan sao lại chịu nghe hắn!

"Tên súc sinh này..."

Gân xanh trên trán Kỷ Ninh gồ lên. Cơ Hà chỉ sợ hắn lao ra, một mực dùng tay túm chặt cánh tay hắn. Nhưng hai người bọn họ chẳng ai ngờ rằng, Nhiễm Dật đột nhiên vung tay, từ trong tay thái giám cầm lấy một mảnh sứ vỡ lớn nhất, sau đó hung hăng rạch lên mặt người đang quỳ kia!

Mảnh sứ vỡ sắc bén cỡ nào! Nhiễm Dật ra tay lại nặng, hung hăng đâm sâu vào máu thịt... Trong khoảnh khắc máu chảy ồ ạt, từ miệng vết thương mở ra có thể thấy tận xương!

Bên trong gian phòng lại là một mảnh âm thanh hít sâu một hơi, đám người kinh hoảng vô cùng. Đến Cơ Dận cũng đứng lên:

"Nhiễm Dật, ngươi làm cái gì vậy?!"
"Sao thế, không nhìn nổi?"

Ý cười trên môi Nhiễm Dật không giảm, duỗi ra hai đầu ngón tay, chọc vào miệng vết thương!

"Chẳng qua chỉ là mảnh da giả. Kéo xuống cho ngươi xem một chút... Mặt nạ da người trong truyền thuyết, nghe nói có thể gần như da thật. Ta ngược lại muốn xem xem, có thật sự thần kỳ như vậy hay không?"

"Nhiễm Dật! Ngươi có từng nghĩ tới, người này căn bản không phải kẻ ngụy trang hay không? Ngươi kéo xuống một cái, chẳng phải là muốn xé toang nửa lớp da mặt!"

"Xé nửa khuôn mặt, thì có thể thế nào?" Thanh âm Nhiễm Dật càng thêm lạnh lẽo thấu xương, "Chẳng qua là tên nô tài... Lôi đình mưa móc, đều là quân ân, sinh sát thế nào, chỉ bằng ý chỉ của ta!"

*Lôi đình mưa móc: "Lôi đình" (sấm chớp) đại diện cho trừng phạt nghiêm khắc, "mưa móc"(mưa và sương) đại diện cho ân huệ.
Đương khi nói chuyện, động tác trên tay gã vẫn không ngừng. Soạt một tiếng... Một lớp mặt nạ mang theo máu tươi, thật sự bị gã cứng rắn xé xuống!

Mặc dù là mặt nạ, nhưng vết thương bị Nhiễm Dật cắt thì lại là thật. Bị ngón tay luồn vào xé mở, vết thương càng sâu, thực sự mất đi một khối máu thịt. Máu chảy xuôi theo gương mặt, lại thêm vết thương bị chén sứ nện trúng, nhìn càng thêm thê thảm.

Nhưng kể cả mang theo thương tích dữ tợn như thế, vẫn y nguyên có thể nhìn ra người này mặt mày thanh tú, tuổi không quá lớn. Cậu đưa tay che gương mặt, ủy khuất sợ hãi, nước mắt đã ào ạt trào ra.

"Cơ Dận, người này ngươi có biết không?"

Trong giọng nói Nhiễm Dật mang theo ác ý, gã thỏa mãn nhìn sắc mặt Cơ Dận thay đổi.

Người này, Cơ Dận quả thật quen biết.

Nhưng cậu không phải Bạch Thanh Nhan, mà là Bạch Thanh Vũ!
Lúc đầu cậu đeo mặt nạ, dùng tên giả Lộc Minh Sơn tung hoành tứ phía. Để không gặp phiền phức, mặt nạ trước đó của Bạch Thanh Vũ cố ý giấu đi các nét đặc thù trong tướng mạo của Hoàng thất Ngọc Dao, cho nên cậu mới có thể qua lại giữa các quốc gia không chút trở ngại, không gặp phiền toái gì.

Nhưng giờ phút này, hiển nhiên cậu dùng mặt nạ Tổng quản thái giám thay thế mặt nạ ban đầu. Bị kéo xuống, lộ ra chính là diện mục thật của cậu! Hiện tại cậu, so với Lộc Minh Sơn lộ ra tuổi càng nhỏ hơn, càng thêm thanh tú, cũng càng giống Bạch Thanh Nhan! Phàm là người có chút hiểu biết về Hoàng thất Ngọc Dao đều có thể nhìn ra, người này nhất định có huyết mạch Hoàng tộc Ngọc Dao!

Quả nhiên, những đại quan Lang Nghiệp ở đây một mảnh bạo động, xì xào bàn tán. Bọn họ đều nhận ra, đó là người Ngọc Dao!
Nhiễm Dật cất tiếng cười to:

"Ha ha ha ha! Cơ Dận, một màn thâu thiên hoán nhật* này của ngươi cũng quá cao minh, lại xem Nhiễm Dật ta như thằng ngu mà tính kế! Nhưng ngươi vạn vạn nghĩ không ra, Tổng quản kia mặc dù bị ngươi một đao chém ngang yết hầu giấu ở sứ quán, nhưng dù cho bị thiêu cháy, thi thể gã vẫn còn! Những ngọc khí kim khí trên người gã kia, đều là đồ vật trong cung... Ta liền biết, Tổng quản thái giám theo ta trở về này, nhất định có vấn đề!"

*Thâu thiên hoán nhật: 偷天换日, Bí mật thay đổi chân tướng sự việc nhằm đạt được mục đích lừa bịp, dối trá.

"Người đâu! Bắt giam hắn vào tẩm điện của ta, chờ ta trở về tự mình thẩm vấn!"

"Tuân chỉ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play