Chương 104. Ta không gϊếŧ ngươi, chẳng qua là cho Bạch Thanh Nhan mấy phần mặt mũi.

Cơ Hà...

... Nếu không phải bởi hắn tin vào hoang ngôn của Phó Diễm, ta sao lại máu nóng dồn lên não bỏ đi, để Bạch Thanh Nhan một mình ở lại sứ quán Đại Tiếp.

... Nếu không phải tin tưởng người này cho dù nhìn ta không vừa mắt, nhưng dù sao cũng là một Đại Tướng, tin tưởng hắn có thể bảo hộ Bạch Thanh Nhan, ta làm sao chịu rời đi trước? Nhưng kết quả thì đây, một trận đại hỏa hoạn đem hết thảy nuốt chửng trong một mồi lửa, Bạch Thanh Nhan đến bây giờ vẫn hoàn toàn không có tung tích!

... Ta đã không nên tin tưởng Cơ Hà! Thành sự không thấy, bại sự có thừa!

Kỷ Ninh hận đến nghiến răng, thật sự muốn một cước đá Cơ Hà bay đến góc tường. Không biết có phải ánh mắt của hắn quá mức hung ác, khiến người dù đang mơ màng ngủ cũng phải có cảm giác hay không... Cơ Hà đang nằm trên mặt đất đột nhiên giật giật, chậm rãi mở hai mắt ra.


"Là... Ngươi?"

Chung quy là bị hạ độc, thuốc kia lại từ tay Lộc Minh Sơn, dược hiệu rất được đảm bảo. Đầu óc Cơ Hà một mảnh thật sự ngu ngốc, mở mắt ra nhìn thấy Kỷ Ninh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Hắn nháy mắt mấy cái, nhìn kỹ một chút. Phát hiện Kỷ Ninh thái độ âm hồn bất tán nhìn mình lom lom, còn mặc một thân khôi giáp ngự lâm quân Lang Nghiệp... Hắn sao lại không bị bắt? Hay hắn chính là kẻ bắt người?

... Hắn quả nhiên là tên phản đồ!

Cơ Hà giờ phút này căn bản chẳng tồn tại tí tẹo cái gì gọi là năng lực phân tích lý tính, chỉ có một cỗ máu nóng dồn lên não, hét lớn một tiếng:

"Ngươi quả nhiên là đồ súc sinh heo chó không bằng! Phản đồ! Thế quái nào A Nhan lại phải lòng một kẻ như ngươi! Ông đây phải làm thịt ngươi!"

Nói xong, hắn uốn người, bật nhảy lên một cái, lao vào đánh Kỷ Ninh,


Lúc đầu hắn lửa giận ngập trời, động tác cũng vô cùng tuyệt vời, chuẩn bị cho Kỷ Ninh một đòn phủ đầu. Chỉ tiếc hắn vừa mới tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ, căn bản không ý thức được mình đang bị dây thừng trói chặt... Vừa mới lý ngư đả đỉnh* nhảy lên một cái, lại lập tức mất cân bằng. Đứng cũng không vững, lực eo không hãm lại được, hắn lảo đảo một cái lao vào lồng ngực Kỷ Ninh.

*Lý ngư đả đỉnh: Cá chép vượt đỉnh, một thế võ nằm trên mặt đất dùng lực tay, chân, lưng để bật người đứng dậy.

Kết quả, đoạn mở đầu tính mệnh tương bác* trong nháy mắt biến thành ôm ấp yêu thương.

*Tương bác: Đánh tay đôi.

Nhưng Kỷ Ninh không có nửa điểm ý tứ phối hợp, thấy hắn lao vào lồng ngực mình, lập tức lui về sau một bước. Cơ Hà mất thăng bằng, chúi đầu xuống đất.


"Cái này..."

Một đoạn nước chảy mây trôi biến đổi bất ngờ này thật khiến người không hiểu nổi. Vị Bách phu trưởng Lang Nghiệp kia đứng bên cạnh, trợn mắt há mồm. Gã thế nào cũng không hiểu vì sao Duệ Thân Vương Đại Tiếp đột nhiên đần độn, buột miệng hỏi Kỷ Ninh:

"Đây là có chuyện gì? Ngươi quen biết hắn?"

Kỷ Ninh quay đầu nhìn gã một cái, khẽ gật đầu.

"Kia... Các ngươi đây rốt cuộc là có thù có oán, hay vẫn là có cái gì..."

... Tư tình?

"Đừng hỏi nữa, đây là vì tốt cho ngươi."

... Chẳng lẽ thật sự có tư tình? Vị ngự lâm quân kia trí tưởng tượng có phút phong phú, hai mắt lập tức trợn như mắt cá chết.

Gã quá mức giật mình, căn bản không chú ý tới động tác nhỏ của Kỷ Ninh... Kỷ Ninh giơ tay lên, hung hăng chặt một cái lên sau gáy ngự lâm quân. Gã lập tức ngã oặt trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại, bên trong gian phòng chỉ còn lại hai đại nam nhân còn thanh tỉnh là Kỷ Ninh và Cơ Hà, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi. Thoạt nhìn, một giây sau liền có thể lao vào sống mái ngươi chết ta sống.

"Bạch Thanh Nhan ở đâu?"

"Tại sao ta phải nói cho con chó săn của Nhiễm Dật ngươi biết?"

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, Bạch Thanh Nhan ở đâu?"

"Lời Phó Diễm là thật, có phải không! Ngươi chính là vì cứu Nhiễm Quận Vương kia, có phải không? Ngươi con rùa đáng chết này... Ngươi buông lão tử ra!"

Cơ Hà mới mắng một nửa, đã bị Kỷ Ninh túm tóc đập mạnh xuống đất. Hắn không kịp chuẩn bị, khuôn mặt lần nữa lại rắn rắn chắc chắc nện xuống đất, môi rách một mảng lớn, máu lẫn với bụi đất tràn vào miệng. Hắn nhổ mấy ngụm nước bọt xuống đất, tức đến muốn thổ huyết.
... Đường đường là Thân Vương Đại Tiếp, cả đời chiếm hết thượng phong, nào có bao giờ chịu qua loại uất ức này!

Phần khuất nhục cơ hồ đốt đỏ hai mắt hắn, Cơ Hà khó thở nói:

"Kỷ Ninh, ngươi vẫn xứng làm võ tướng sao? Loại đánh lén mặc váy đàn bà này! Có gan thì ngươi thả ta ra, chúng ta đao thật thương thật đánh một trận, xem ta có một đao chém ngươi thành hai đoạn không!"

"Ta không rảnh ở đây hồ nháo với ngươi." Thanh âm Kỷ Ninh âm trầm tới cực điểm, "Võ tướng cái quái gì, có gan hay không có gan! Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Bạch Thanh Nhan ở đâu?"

"Y ở đâu? Ha ha ha, ngươi hỏi ta?"

Cơ Hà lại nhổ mấy ngụm lên mặt đất:

"Ha ha, ngươi thế mà lại tới hỏi ta? Không phải cẩu Hoàng đế của các ngươi hạ lệnh một mồi lửa đốt sạch sứ quán Đại Tiếp ta sao?" Cơ Hà cắn răng, gắt gao trừng mắt Kỷ Ninh, "Hiện tại ngươi chạy tới hỏi thăm tung tích của y? Y đã chết cháy ở đó rồi! Đều là chuyện tốt ngươi làm! Ngươi con chó phản đồ này!"
"Không thể nào! Ngươi nói láo!"

"Ta nói láo? Hay vẫn là ngươi nói láo? Kẻ miệng đầy hoang ngôn, lợi dụng một tấm chân tình của y, không phải chính là ngươi sao?!"

"Chết cháy trong sứ quán" từ miệng Cơ Hà, đương nhiên là hắn phẫn hận quá đâm ra nói nhảm. Hắn lại không biết, lời này vừa vặn nói trúng nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nghe lời này, hai tay đều phát run. Hắn dùng sức đè Cơ Hà xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn chằm chằm. Xem ra, là hận không thể bóp chết hắn. Cơ Hà cũng chẳng cam lòng yếu thế, mặc dù trên tay bị dây thừng trói chặt, nhưng hắn dùng đầu gối hung hăng đá vào bụng Kỷ Ninh, cũng hung ác dị thường.

Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát:

"Chỗ này xảy ra chuyện gì? Lính gác đâu?"
Nguyên lai, là binh sĩ tuần tra hàng thật giá thật đến! Kỷ Ninh vội vàng đứng lên, kéo Bách phu trưởng đang nằm trên mặt đất tới sau màn che, miệng trả lời:

"Lính gác đây! Là người bên trong tỉnh! Hắn gọi ta... Ta đến xem chút tình huống!"

Nói đoạn, hắn hung tợn hạ giọng nói với Cơ Hà:

"Ngươi biết điều một chút! Nếu là vì ngươi mà trễ nải cứu Thanh Nhan, ta mặc kệ ngươi là cái gì Thân Vương Đại Tiếp hay Nguyên soái lãnh binh, đến chân trời góc bể cũng phải xiên chết ngươi!"

"Con rùa ngu ngốc nhà ngươi... Ưm ưm ưm!"

Kỷ Ninh lập tức tháo khớp cằm Cơ Hà, lại lau lung tung vết máu vết bẩn trên mặt hắn. Lần này, hắn thật sự nói không ra lời. Kỷ Ninh nghĩ nghĩ, chỉ sợ thời điểm mình trao đổi cùng binh sĩ tuần tra bị Cơ Hà nghe ra manh mối nào đó, lại tiếp tục phá hư kế hoạch cứu người của mình, dứt khoát xé hai mảnh vải bịt tai hắn lại.
Binh sĩ tuần tra ngoài cửa đã đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Ninh ngồi xổm bên người Cơ Hà:

"Đây là có chuyện gì?"

"Duệ Thân Vương tỉnh, nói khát, muốn uống nước. Ta chuẩn bị đi lấy cho hắn."

"Hóa ra là vậy."

Người kia đi tới, liếc nhìn xuống đất, lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Mắt thấy vị Thân Vương Đại Tiếp này tóc tai rối loạn, khóe miệng sưng phù, ánh mắt lại cực kỳ hung tợn! Thế này sao lại là muốn uống nước? Rõ ràng là bị đánh đi! Đương nhiên, cũng giống như binh sĩ bất kỳ quốc gia nào, quân Lang Nghiệp đối với chuyện khi dễ tù binh cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà vị này không giống chút nào! Dám đánh hắn ra nông nỗi này, lính Lang Nghiệp chúng ta cũng thật có bản lĩnh.

Tên lính tuần tra kia vừa nghĩ, vừa có chút bội phục nhìn Kỷ Ninh. Đương nhiên, gã tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài. Bằng không, vạn nhất thời điểm Duệ Thân Vương muốn trả thù, liên lụy đến mình thì biết làm sao bây giờ.
Cho nên gã đi vòng quanh Cơ Hà một vòng, giả bộ như không nhìn ra vấn đề gì, gật đầu một cái nói:

"Cho Duệ Thân Vương uống nước, ngươi tìm người trông coi thay ngươi một lát, cũng nhanh chút đến Thiên điện. Ý chỉ của Bệ hạ, lần này muốn tất cả những ai cùng người đi đến sứ quán Đại Tiếp tập hợp lại?"

"Đi làm cái gì? Hẳn là... Là từ trong sứ quán bắt được trọng phạm?"

Kỷ Ninh nghe được vấn đề, vội vàng nghe ngóng tin tức Bạch Thanh Nhan. Tên lính tuần tra kia nhếch miệng:

"Nếu là bắt được trọng phạm, còn muốn chúng ta đi làm cái gì? Chính là bởi vì không bắt được người Bệ hạ muốn tìm đó! Lửa ở sứ quán đã sớm tắt, Bệ hạ cho người lục soát bên trong mấy lần. Thế nhưng chỉ tìm ra một bộ hài cốt. Hài cốt này mặc dù đã sớm cháy đen, nhưng trên thân vẫn còn ít kim khí ngọc khí... Mặc dù không thể phục nguyên, nhìn không ra thân phận. Nhưng từ hình dạng và cấu tạo, đó là người Lang Nghiệp chúng ta."
"Ý ngươi là..."

"Người Bệ hạ muốn tìm không có bị thiêu chết trong sứ quán, chung quanh lại phòng thủ nghiêm ngặt, không bắt được người sống. Hắn còn có thể đi chỗ nào? Nhất định là xen lẫn trong đội ngũ của chúng ta, lẻn vào cung!"

Trong lòng Kỷ Ninh đột nhiên nảy lên một cái... Vậy là Bạch Thanh Nhan thật sự không chết, mà lại, đang ở ngay trong cung!

Hô hấp của hắn có chút dồn dập. Nhưng hắn kiềm chế tâm tình của mình, gật đầu đáp ứng:

"Hóa ra là như vậy. Trách không được mọi người đều phải đi. Không dám đi khẳng định có vấn đề. Đi, phải để Bệ hạ loại trừ... Như vậy, nhất định có thể bắt được phạm nhân."

"Là như thế không sai. Cho nên ấy à, ngươi nhanh lên một chút rồi đi. Đừng chậm trễ, bị xem như nghi phạm lại càng phiền toái hơn."

Tên lính tuần tra kia giao phó xong chính sự, liền vội vã thoát thân.
"Ngươi sao còn chưa cho Duệ Thân Vương uống nước đi? Ta cũng phải đi rồi. Trước khi đi ngươi phải phân phó người canh gác ổn thỏa, biết chưa?"

"Biết biết biết, vất vả người huynh đệ rồi!"

Kỷ Ninh vội vàng đáp ứng, còn hàn huyên cùng tên lính kia một phen. Sau đó, chờ gã quay người chuẩn bị rời đi, hắn hướng về phía Cơ Hà cười cười.

"Ưm ưm ưm!"

Cơ Hà nhìn ánh mắt của hắn, gân xanh trên trán đều nổi hết lên...

Nói đoạn, hắn bưng chén trà, thật sự đi rót đầy một chén. Khi trở về, lính tuần tra đã rời đi.

Kỷ Ninh trở lại trước mặt Cơ Hà, cúi đầu quan sát hắn, hừ một tiếng. Sau đó nâng một tay lên, chén trà đầy kia đều giội hết lên mặt Cơ Hà.

"Ưm!!!"

Cơ mặt Cơ Hà cứng đờ, tức giận đến xanh xám. Đôi mắt mở to đỏ bừng, tựa như muốn xé xác Kỷ Ninh ra thành từng mảnh. Nhưng Kỷ Ninh đối với biểu tình này của hắn lại phảng phất như không thấy, tự nhiên ngồi xuống, khớp lại cằm cho Cơ Hà.
"Ngươi cái tên... Ưm!"

Kỷ Ninh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngay trước khi Cơ Hà chửi ầm lên, trực tiếp lần nữa tháo cằm hắn xuống, để hắn đầy mình lửa giận sống sờ sờ nghẹn chết mới hả.

"Thiêu chết, hửm?"

Nói câu này xong Kỷ Ninh mới nhớ, tai Cơ Hà đã bị bịt lại, căn bản không nghe được hắn nói gì. Hắn rút miếng vải kia ra, nói tiếp:

"Gạt ta Thanh Nhan đã chết cháy? Phải không? Nếu làm trễ nải ta đi cứu người, ngươi chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!"

Gân xanh trên trán Cơ Hà nổi lên, tức gần chết, lại không cách nào phản bác. Chỉ có thể "ưm ưm" biểu đạt phẫn nộ của hắn, không thể không tiếp tục nghe Kỷ Ninh trào phúng.

"Vừa rồi tên lính tuần tra kia nói cho ta biết, nơi đó chỉ có một người chết cháy. Bên trên thi thể chính là phục sức Lang Nghiệp, rõ ràng thuộc về quan viên Lang Nghiệp... Người kia tuyệt sẽ không là Bạch Thanh Nhan!"
Nói xong, hắn đem toàn bộ cặn sót lại trong chén trà dốc lên mặt Cơ Hà.

"Ngươi nguyên bản ương ngạnh thế nào, ta cũng sẽ không so đo cùng ngươi. Ngươi cho rằng ta đây sợ ngươi là cái gì 'Thân Vương Đại Tiếp' ư? Ta chẳng qua thấy ngươi là bằng hữu cũ của Thanh Nhan, mới cho ngươi ba phần mặt mũi! Sao nào, ăn nói bừa bãi đến cả chuyện sống chết của y! Cơ Hà, ngươi thật sự cho là ta sợ ngươi sao? Ngươi thật sự cho là, ta không dám gϊếŧ ngươi?"

Choang một tiếng, chén trà bị nện nát trên mặt đất! Ngay bên cạnh mặt Cơ Hà, mảnh sứ vỡ văng lên, rạch trên mặt hắn một vết thương, bắn ra vài giọt máu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play