Mất điện cả ngày thứ Bảy, và điện thoại của Khương Tri Nghi đã bị tắt nguồn sau khi lượng điện cuối cùng được tiêu thụ.
Vào buổi tối, một thông báo từ cộng đồng nói rằng sẽ cắt điện trong một đêm nữa, Khương Tri Nghi nghĩ đến bản thảo mà mình đã hứa sẽ nộp vào thứ Hai liền đau đầu.
Lần đầu tiên cô thông qua vòng xét duyệt, huống hồ cũng không quen thuộc với biên tập viên, loại lý do mất điện này, nhìn thế nào cũng giống như là cái cớ kéo dài thời gian nộp bản thảo —— biên tập viên tám chín phần mười sẽ không tin.
Sau khi nghĩ trái nghĩ phải, cô thay quần áo xuống lầu, Từ Thanh Chi đang ở dưới lầu xem xét lại nguyên liệu ngày mai mở cửa hàng.
Thấy cô đi xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Con muốn ra ngoài à?"
"A." Khương Tri Nghi không dám nói chuyện mình đang lén viết tiểu thuyết, đành phải nói, "Con đồng ý với cậu ấy hôm nay qua nhà chơi, hôm nay cũng mất điện, tối nay con ở nhà cậu ấy luôn."
Từ Thanh Chi gật gật đầu: "Chân không đau nữa?"
Thật sự mà nói thì bị thương không quá nặng, sáng nay Khương Tri Nghi còn cảm thấy đau đến chịu không nổi, đến buổi tối đã tốt hơn nhiều.
"Chỉ cần đi cẩn thận một chút là được."
"Được." Từ Thanh Chi nói, "Đi qua nhà người ta đừng gây phiền phức cho người ta."
"Dạ, con biết rồi."
Sau khi ra khỏi ngõ, bên ngoài đã sôi động bắn pháo hoa, Khương Tri Nghi giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ điện tử, đã hơn chín giờ tối.
Cuộc sống về đêm ở Ngư Lý khác với một đô thị như Ma Đô, nó chủ yếu có các quán ăn và quầy thịt nướng.
Bởi vì là thị trấn nhỏ ven biển, vì vậy có rất nhiều hải sản, Khương Tri Nghi đi mỗi một đoạn đường là có thể nhìn thấy một dãy bàn ghế náo nhiệt, tụm năm tụm bảy người ngồi bên kia nói chuyện phiếm.
Khương Tri Nghi xuyên qua chợ sầm uất, đến một con hẻm hẹp mới dừng lại.
Tiệm net ở Ngư Lý tập trung chủ yếu ở khu vực này, ở vị trí giữa Vân Lan và Thất Trung, cô nhớ rõ cuối tuần thường hẹn bọn họ tới đây chơi game.
-
"Quái lạ, là một bông hoa sao?"
Trong quầy hàng lớn bên cạnh con hẻm sâu, Thẩm Thời An cúi xuống nhấc một chai bia lên, vô tình thoáng nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, liền kinh ngạc hỏi.
"Làm thế nào tôi có thể nhìn thấy cô ấy đi đến Phố Cafe Internet chứ?"
Lục Minh nhìn theo ánh mắt của anh, anh có chút quáng gà không nhìn rõ, anh lấy kính từ trong túi ra, đeo lên sống mũi để nhìn xem.
"Hình như là đúng rồi."
Cô gầy, mặc một chiếc váy gai màu trắng, mái tóc mới được gội sạch buông xõa sau lưng mềm mại.
"Ngoài một bông hoa, còn có ai có khuôn mặt đẹp như vậy?"
Trong nhà Lục Minh làm nghề buôn bán quần áo, bởi vậy rất quen thuộc với những loại vải quần áo này, nhịn không được lại lên tiếng nói thầm: "Cô ấy mặc thuần khiết như vậy, đi tiệm net làm gì?"
"Ai biết?" Thẩm Thời An không biết nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn Giang Nhiên một cái, người này nhíu mày đang cầm điện thoại chơi game.
Thẩm Thời An nghiêng người nhìn thấy Tetris của anh đã gần đến đỉnh, trận đấu sắp kết thúc, anh không khỏi trợn mắt, cũng không biết cái này có gì thú vị.
Anh lấy bả vai đụng vào Giang Nhiên: "Này, một bông hoa đã vào quán cà phê Internet Xingxing rồi."
Cú va chạm của anh ta trở thành ống hút làm gãy lưng lạc đà, và trò chơi kết thúc.
Giang Nhiên ngẩng đầu lên từ trong trò chơi, mắt có chút không hài lòng nhấc lên: "?"
Anh gần như viết trực tiếp dòng chữ "Không phải việc của tôi" lên trên mặt.
Thẩm Thạch An nói: "Quán Internet cuối tuần này hỗn tạp, thật sự là có đủ loại người, lần trước nhìn thấy có mấy người trêu chọc một cô gái nhỏ, cuối cùng khiến người ta khóc."
"Một bông hoa đẹp như vậy, các cậu có muốn đánh cược với tôi xem có bao nhiêu người tìm cậu ấy bắt chuyện không?"
-
Khương Tri Nghi ở trước cửa tiệm net chuẩn bị tâm lý vững vàng mới dám bước vào bên trong.
Khi cô đến cửa, một người đàn ông với mái tóc màu vàng phì phèo điếu thuốc, quay đầu nhìn cô, nghiêm giọng hỏi: "Em gái, trưởng thành thì liền đi quán cà phê Internet à?"
Lời này của anh ta lộ ra sự thân thiết quỷ dị, Khương Tri Nghi liếc mắt nhìn màu tóc nổi bật của anh ta cùng một cái khuyên tai kim loại lấp lánh trên tai, trong đầu một đống dấu chấm hỏi đặt ở trong cổ họng.
Hơn nữa...cũng không biết rốt cuộc anh ta có tư cách gì mà đến hỏi cô như vậy.
Nhưng bản năng sợ hãi người như anh ta, Khương Tri Nghi vẫn chân thành hỏi: "Nhất định phải trưởng thành mới có thể vào sao?"
"Nếu không thì sao?" Lông Vàng hung hăng hít một hơi thuốc, mùi thuốc lá sặc bên cạnh Khương Tri Nghi, Khương Tri Nghi có chút khó chịu nhíu nhíu mày, lại nghe anh ta nói, "Em đưa số điện thoại di động cho anh, anh dẫn em vào."
"Lý Trạch Minh, anh lại ở bên ngoài lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta." Không đợi Khương Tri Nghi trả lời, quản lý tiệm net liền gật đầu đi ra vẫy tay với Khương Tri Nghi, hỏi: "Mang chứng minh thư chưa?"
"Mang rồi." Khương Tri Nghi không nhìn Lông Vàng đó nữa, trực tiếp đi thẳng vào trong, vừa đi vào đã bị một trận mùi khói nồng nặc sặc đến ho khan.
Quản lý tiệm net nhận lấy chứng minh thư trong tay cô: "Lần đầu tiên đến tiệm net à?"
"Ừm."
"Sử dụng mấy tiếng?"
Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, lúc trước cô đã xem chú thích những chỗ cần sửa bản thảo, cảm thấy còn rất nhiều... Chắc phải mất một thời gian dài nhỉ?
Huống hồ, cô đã nói với Từ Thanh Chi đêm nay không về nhà.
Cô mím môi, do dự nói: "Tôi, tôi muốn bao đêm, được không?"
Bản thân cô chưa bao giờ bao qua đêm, nhưng trước đó đã nghĩ về chuyện bao đêm, nghe có vẻ không sao, ngoại trừ hơi buồn ngủ thì không có vấn đề gì quá lớn.
Quản lý tiệm net lại ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Lần đầu tiên đến tiệm net liền bao đêm à?"
Khương Tri Nghi nói: "Trong nhà mất điện, có một số bài tập về nhà cần làm trên mạng nhưng chưa làm xong."
Cô nói dối một chút, viết tiểu thuyết thành bài tập về nhà, Lông Vàng nghe thấy, ở ngay bên cạnh cười một cái: "Em đến quán cà phê Internet để làm bài tập ở nhà?"
Lông Vàng đang đứng rất gần cô, cánh tay anh ta để sát vào tay cô, Khương Tri Nghi khẽ nhích người sang một bên, hỏi người quản lý tiệm net: "Không được bao đêm sao?"
Quản lý tiệm net nói: "Tôi sẽ mở cho bạn đến mười hai giờ trước, sau đó nếu bạn chưa hoàn thành thì đến nói tôi để gia hạn thêm thời gian."
"Được rồi." Khương Tri Nghi gật gật đầu, như vậy cũng tốt, nói không chừng mười hai giờ cô sẽ sửa xong.
Cô lấy lại chứng minh thư của mình, rồi nhận lấy thẻ internet do quản lý tiệm net đưa tới rồi đi thẳng vào trong.
Chiếc máy mà người quản lý tiệm net mở cho cô là một chiếc ở bên trong, cạnh bức tường phía sau.
Trong tiệm net ánh đèn rất tối, chỉ bật mấy cái đèn chùm rất nhỏ, những thứ khác đều là ánh sáng xanh chiếu qua màn hình máy tính.
Sau khi cô ngồi xuống không lâu, bên cạnh cũng có một người ngồi xuống, Khương Tri Nghi quay đầu nhìn thoáng qua, Lông Vàng khom lưng bật công tắc máy chủ, nhếch miệng cười với cô.
Khương Tri Nghi nhíu nhíu mày, không muốn gây chuyện nên làm như không có việc gì rồi thu hồi ánh mắt.
"Thêm bạn đi." Lông Vàng nhìn thấy phản ứng của cô, thân thể kề sát lại một chút, điện thoại di động đưa tới trước mặt cô.
Khương Tri Nghi nói: "Điện thoại của tôi hết pin rồi."
"Sạc pin là được." Lông Vàng nói xong, hướng về phía quản lý tiệm net gọi to, "Thần Ca, có dây sạc dư không?"
"Có." Bên kia rất nhanh trở về, "Không phải anh vừa mới sạc đầy sao?"
Lông Vàng cười, cũng không nói tiếp, trực tiếp đi tới cầm cáp dữ liệu quay về, đặt lên mặt bàn trước mặt Khương Tri Nghi.
"Sạc đi." Anh ta nói.
Khương Tri Nghi mím môi: "Tôi không mang theo điện thoại tới đây."
"Muội muội." Lông Vàng một lần nữa ngồi trở lại ghế, giọng điệu nghe có vẻ hung dữ hơn trước, "Đùa tôi sao? Tôi đã thấy điện thoại trong túi của em."
Anh ta vừa nói xong, liền chồm người tới lấy điện thoại di động trong túi Khương Tri Nghi.
Vị trí túi váy của cô có chút nhạy cảm, ở ngay trước ngực, là một cái túi nhỏ hình chữ nhật, phía trên còn thêu mấy bông hoa hồng màu nhạt.
Cô giật mình lùi lại, nhưng chiếc ghế đã bị Lông Vàng nắm chặt khiến cô không thể lùi được.
Cô hoảng sợ đưa tay ra chặn lại, nhưng bị Lông Vàng trực tiếp bắt lấy, anh ta tiếp tục với lấy điện thoại di động của cô bằng tay còn lại.
Khương Tri Nghi nhắm mắt lại, theo bản năng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng cái ghế đột nhiên bị người ta kéo ra sau.
Tất cả ghế trong tiệm net đều là loại bánh xe lăn, thân thể của cô cũng bởi vì quán tính nặng nề mà ngã về phía sau.
Tay Lông Vàng bị kéo ra, Khương Tri Nghi đau đớn mở mắt, lúc này mới phát hiện có người đang đứng ở trước mặt mình.
Anh nghiêng về phía cô, một bàn tay nhàn rỗi đặt trên lưng ghế ngồi của cô, mùi hương của xà phòng không hợp với môi trường tiệm net đã ngăn cách cô với hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh.
Giang Nhiên nhìn xuống mặt cô, ánh sáng mờ nhạt trong tiệm net tỏa ra sắc xanh khiến đường nét trên mặt anh rất sắc bén, bên môi anh cắn một điếu thuốc, ý cười nhưng lại không cười.
Anh dùng lòng bàn tay vuốt tóc trên trán cô, giọng điệu có chút gắt gao, mùi khói nhẹ quyện với mùi trà trắng đang xâm nhập vào hơi thở của cô.
"Thế nào, học sinh giỏi cũng lên mạng à?"
Lời này của anh rõ ràng lộ ra vẻ quen biết cô, Lông Vàng liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn Giang Nhiên, lại nhìn Khương Tri Nghi, ánh mắt không dời khỏi mặt Khương Tri Nghi, chỉ hỏi: "Giang Nhiên, có ý gì?"
Giang Nhiên nghiêng người về phía trước, nửa người đều tựa vào ghế, như không có việc gì ngăn cách ánh mắt anh nhìn Khương Tri Nghi.
Lông Vàng nở nụ cười, ánh mắt rốt cục chuyển hướng về phía Giang Nhiên, bốn con mắt thẳng tắp đối diện nhìn nhau, Lông Vàng cất miệng, hỏi: "Thế nào, muốn hớt tay trên à?"
"Lời này của cậu nói là không đúng rồi." Giang Nhiên hơi nghiêng đầu, giọng điệu rất nhạt nhẽo nói, "Vốn là người của tôi, sao có thể gọi là hớt tay trên đây?"
Anh vừa dứt lời, Thẩm Thời An và Lục Minh đi theo phía sau anh cũng lục đục tiến vào, bọn họ liếc mắt một cái liền biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Hai người họ hi hi ha ha đi tới, chặn ngang Khương Tri Nghi, thản nhiên cười nói: "Sao, có người muốn cạy góc tường Nhiên Ca chúng ta à?"
Nói xong còn quay đầu lại, khen ngợi Khương Tri Nghi một trận: "Chị dâu yên tâm ha, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho chị bị khi dễ!"
Khương Tri Nghi: "..."
Mấy người họ cùng nhau hát vang, Lông Vàng ngồi ở trên ghế, sắc mặt càng ngày càng xấu, vừa định nói cái gì, đột nhiên có người kêu cửa: "Mẹ kiếp, Lão Hoàng tới rồi!"
Lão Hoàng là chủ nhiệm trường trung học số 7, lúc trước nghe nói rất hay đến tiệm net gần đó bắt người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn Thẩm Thời An gặp ông ấy.
Đúng là học sinh trung học, bọn họ bình thường lăn lộn, quậy phá nhưng khi nhìn thấy giáo viên thì vẫn có chút sợ.
Cả tiệm net lập tức ồn ào lên, Thẩm Thời An lại mắng liên tục mấy câu tục tĩu, vội vàng lôi kéo Lục Minh tìm một chỗ trốn.
Khương Tri Nghi ngồi nửa người trên ghế, nhất thời cảm thấy có chút vô lực.
Ngược lại, Lông Vàng ở bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa, anh ta không phải là người của trường trung học số 7, sư phụ của trường đương nhiên không quản được anh ta.
Giang Nhiên cũng lười để ý tới anh ta, anh đẩy ghế của Khương Tri Nghi trở về, liếc mắt nhìn khoảng trống dưới bàn máy tính, gật hàm, ra lệnh: "Cậu ngồi vào trong đó đi."
Khương Tri Nghi ngửa đầu nhìn anh, ánh sáng xanh nhạt mang đến vẻ xinh đẹp cho khuôn mặt không trang điểm của cô, đôi mắt như chứa đầy hơi nước trong veo.
Nhìn đặc thuần, lại không hiểu sao lộ ra chút dục vọng.
Giang Nhiên cúi người xuống, ngón tay dừng lại hai giây ở vị trí dưới mắt cô, giọng điệu hiếm thấy chậm lại: "Đừng sợ, tôi sẽ chặn lại cho cậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT