Trại hè được tổ chức trong năm ngày, nhà trường đã sắp xếp để học sinh quay về.

Trên đường trở về, Khương Tri Nghi cùng Hứa Nặc, Trình Thanh Thanh và Chu Dao ngồi cùng một chỗ.

Tình bạn giữa các cô gái rất đơn giản, chỉ cần một vài ngày là có thể xây dựng một tình bạn sâu sắc.

Sau khi gặp lại Giang Nhiên ngày hôm đó, Khương Tri Nghi nghĩ đến tin đồn trong trường về việc Trình Thanh Thanh thích Giang Nhiên, cô cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng không biết Trình Thanh Thanh sẽ nói gì.

Không ngờ khi tới lúc về, cô ấy chỉ dặn dò một câu: "Cậu và Giang Nhiên nên cẩn thận, sẽ rất phiền phức nếu bị người khác nhìn thấy."

Khi cô nói lời này thì đều nhìn chằm chằm vào cuốn sách của mình, Khương Tri Nghi phản ứng một lát, mới ý thức được cô ấy đang nói chuyện với mình, mặt cô liền nóng lên, giải thích: "Tôi và cậu ấy không phải ——"

"Không quan trọng." Trình Thanh Thanh nói, "Lúc tin đồn truyền ra ngoài, cậu và cậu ta thực sự có quan hệ gì, đã không còn quan trọng nữa."

-

Sau khi trại hè kết thúc, họ nghỉ ngơi ở nhà thêm một tuần nữa, nhà trường đã gửi thông báo trở lại trường học.

Một ngày trước khi khai giảng, Khương Tri Nghi nhận được phản hồi từ biên tập viên "Bí Quả", nói rằng truyện ngắn của cô đã vượt qua vòng xét duyệt cuối cùng, sẽ được đăng tải trên tạp chí tháng 9.

Khương Tri Nghi hưng phấn lăn vài vòng trên giường, lập tức mở máy tính lên Q.Q, đem tin tức tốt này chia sẻ cho Dấu Chấm Câu.

Dấu Chấm Câu trông có vẻ rất bận rộn, Khương Tri Nghi đoán chắc anh đã là người đi làm, hầu hết khi Khương Tri Nghi gửi tin nhắn qua phải đợi thật lâu mới có thể nhận được hồi âm.

Lần này cũng vậy, mãi cho đến ngày hôm sau, Khương Tri Nghi mới nhận được hồi âm của anh.

[.]: Vậy thì chúc mừng nha.

[Thất Nguyệt]: Cảm ơn nhiều, để cảm ơn anh đã khuyến khích tôi viết lách, chờ tới khi tôi nhận được tiền bản thảo, tôi tặng cậu một món quà nha?

[.]: Nên là tôi mua quà chúc mừng cậu mới đúng.

[Thất Nguyệt]:: Vậy chúng ta coi như huề hả?

Người ở đầu dây bên kia nhìn thấy tin tức này, trong mắt hiện lên một nụ cười, suy nghĩ một chút, trả lời: Coi như là đi vậy.

Khương Tri Nghi cong mắt, không trả lời nữa, ánh mắt nhìn vào danh sách bạn tốt của mình một vòng, cuối cùng mở nhóm Q.Q lớp 7 ra

Cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô vẫn chưa có Q.Q của Giang Nhiên.

Từ danh sách thành viên trong nhóm tìm được anh, hình đại diện của anh là Sakuragi Huadao trong "Slam Dunk", tên cũng rất đơn giản, chỉ là một chữ "Nhiên".

Không chừng là lười suy nghĩ.

Khương Tri Nghi bấm vào thêm bạn bè, ngón tay dừng lại ở chỗ xác nhận một hồi, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống.

Khương Tri Nghi sửng sốt, mở ra.

[Nhiên]: Yêu cầu thêm bạn.

Trái tim Khương Tri Nghi đột nhiên đập mạnh, cô cảm thấy như mình bị giám thị giám sát, cô cắn cắn môi, dừng một hồi, mới bấm vào đồng ý.

Trang máy tính dừng lại ở khung trò chuyện của hai người.

Khương Tri Nghi nhìn thấy đối phương đang nhập.

[Nhiên]: Lần trước cậu để quên túi giữ ấm ở đây, nhớ tới lấy.

[Thất Nguyệt]:... Ồ.

Khương Tri Nghi bĩu môi không nói nên lời.

Kể từ khi trở về từ Mai Đảo, hai người họ vẫn chưa gặp lại nhau, và cuộc trò chuyện đêm đó của họ, cuối cùng chỉ dừng lại ở câu "Cậu thật kỳ lạ" của cô.

Cô vốn tưởng rằng anh cố ý thêm Q.Q của mình là có chuyện gì muốn nói.

Kết quả chỉ là... kêu cô có qua lấy túi giữ ấm không?

-

Ngày khai giảng, Khương Tri Nghi dậy rất sớm.

Lớp 12 của trường trung học số 7 và lớp 10, lớp 11 không cùng một cơ sở. Lớp 12 ở cơ sở cũ, vì cơ sở này ở xa nên nhà trường yêu cầu tất cả học sinh phải ở lại trường và chỉ được về nhà vào thứ bảy và chủ nhật.

Truyền thống này đã kéo dài trong nhiều năm nên mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Hứa Nặc ở bên cạnh lẩm bẩm: "May mắn là chúng ta có thể tự do chọn bạn cùng phòng, nếu không, ở cùng một người không hợp chung một phòng ký túc xá, tôi sẽ chết mất."

Khương Tri Nghi cười cười, hỏi cô: "Trình Thanh Thanh bọn họ có trả lời không?"

Bởi vì mấy ngày trước ở Mai Đảo cũng không tệ lắm, cho nên nghe nói ký túc xá là bốn người một phòng, Khương Tri Nghi liền nghĩ đến Trình Thanh Thanh và Chu Dao.

Hứa Hẹn lắc lắc điện thoại: "Trả lời rồi, nói được."

Điện thoại di động của Khương Tri Nghi từ lần trước ở Mai Đảo hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới.

Một là cô vốn không thường xuyên dùng điện thoại di động, hai là cô muốn chờ đến khi mình nhận được khoản phí bản thảo đầu tiên trong cuộc đời mình, lấy phí bản thảo của mình mua điện thoại di động.

Cho nên mấy ngày nay, đều là Hứa Nặc liên lạc với Trình Thanh Thanh bọn họ.

Hứa Nặc ghen tị nói: "Tôi phát hiện bây giờ cậu rất thích Trình Thanh Thanh nhỉ."

Khương Tri Nghi giơ tay nhéo chóp mũi cô: "Cậu yên tâm, bất kể quen ai thì cậu đều là bạn tốt nhất của tôi."

Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng và chân thành, Hứa Nặc ôm một chồng sách trong tay, cũng cười: "Cậu là tốt nhất."

Ký túc xá được phân chia rất nhanh, chiều ngày 15 tháng 7 họ chuyển vào.

Ký túc xá của trường cũng không phải kiểu ký túc xá truyền thống, ký túc xá nam và ký túc xá nữ là hai chỗ đối diện nhau, trong sân trải đá xanh, tường trắng gạch xám, rất có nét cổ xưa.

Ở giữa sân là một cái hiên, ánh mặt trời giữa mùa hè chiếu xuống, một thời tiết tốt hiếm có vào mùa hè.

Khương Tri Nghi đứng ở trong sân ngửa đầu phơi nắng một lát, bên tai lại chợt nghe thấy đối diện có người gọi tên cô.

Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Thẩm Thời An và Lục Minh xách vali, vẫy tay với cô.

Giang Nhiên đứng hơi dựa vào phía sau, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, nhàn nhã dựa vào tường mà đứng. Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ chiếu lên đầu và vai anh, nó cho anh một vầng ánh sáng rực rỡ.

Ánh mắt của anh nhìn Khương Tri Nghi, rồi lại nhanh chóng nhìn về chỗ khác.

Khương Tri Nghi xoay người, nhìn thấy Chu Dao từ trong ký túc xá đi ra, tò mò hỏi Khương Tri Nghi: "Vừa rồi đó là bọn Giang Nhiên sao?"

"Hả?"

Chu Dao nói: "Mối quan hệ của cậu và bọn họ rất tốt sao?"

Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, cũng không biết quan hệ giữa cô và mấy người Giang Nhiên rốt cuộc có tốt hay không.

Theo đạo lý mà nói tất cả mọi người đều biết rõ, Giang Nhiên coi như đã cứu mạng cô, nhưng nếu nói có mối quan hệ tốt, thì Giang Nhiên sẽ là người đầu tiên phản đối.

Cô sờ sờ mũi, mềm giọng nói: "Tôi cũng không thể nói tốt."

Chu Dao dừng một lát, không nói gì nữa, liền đi vào phòng.

-

Sau khi vào lớp 12, cuộc sống của họ không thay đổi nhiều, chỉ vì bây giờ họ ăn và ở trong trường, vì vậy giờ tự học buổi tối từ hai lớp thay đổi thành ba lớp.

Một tuần trôi qua, Hứa Nặc không thể chịu đựng được: "Tôi chưa bao giờ thấy trường nào tự học muộn đến tận 11 giờ."

Chu Dao đồng cảm gật gật đầu: "Gần đây tôi cảm thấy cả người mình sắp bị vắt đến khô kiệt."

Hứa Nặc suy nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, Chi Chi, tôi nhớ sinh nhật của cậu sắp tới rồi đúng không?"

"Ngày 23." Khương Tri Nghi nói.

"Vậy chẳng phải sắp đến rồi sao?" Hứa Nặc nói, "Hôm nay thứ năm, ngày 23 vừa hay là thứ bảy tuần này, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu nha?"

Sinh nhật của nữ sinh trung học cũng không có quá nhiều thủ tục, huống hồ nơi có thể giải trí ở Ngư Lý vốn đã ít, cũng may mấy năm nay KTV ở thị trấn nhỏ tương đối thịnh hành, Từ Thanh Chi liền lấy mấy tấm vé đỏ trong tủ thu ngân đưa cho Khương Tri Nghi.

"Dẫn các bạn cùng lớp đi hát và thư giãn một chút đi."

Khương Tri Nghi cong mắt: "Cha mẹ người ta đều không cho phép trẻ con vào nơi này."

Từ Thanh Chi nói: "Chi Chi của chúng ta không giống họ."

KTV trong thị trấn nhỏ mở rất nhiều, Khương Tri Nghi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Hứa Nặc phải hỏi nam sinh trong lớp là chỗ nào nào vui, họ giới thiệu cho cô một quán karaoke lớn nhất địa phương.

Đêm hè, trong thị trấn nhỏ đang rất náo nhiệt, đèn đường trên đường đã được thắp sáng hoàn toàn, trên đường tất cả đều là tiếng nói chuyện và tiếng hét.

Ngư Lý cũ, ngay cả KTV, trông cũng cũ.

Tòa nhà đã cũ, cái bảng hiệu thì mới, đèn neon tỏa sáng trên mái hiên, trông giống như nơi vui chơi của thế kỉ trước.

Khương Tri Nghi nắm chặt tiền trong tay, có chút lo lắng nuốt nước bọt.

Hứa Nặc hỏi: "Ai trong các bạn đã vào đây rồi, sau khi vào đây thì làm gì?"

Chu Dao nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi còn tưởng cậu thường xuyên ra vào đây nữa đấy."

Hứa Nặc nói: "Trông tôi giống vậy lắm à?"

Trình Thanh Thanh, mặt khác chắc không nghe nổi những lời vô nghĩa đó nữa, nên liền nắm cổ tay Khương Tri Nghi đi vào trong.

Bên trong ồn ào, mùi thuốc lá ở khắp mọi nơi.

Khương Tri Nghi vừa mới vào cửa đã bị sặc đến ho một trận, trong đại sảnh rất nhiều người, điều hòa rất thấp, không biết từ trong phòng nào phát ra giọng khàn khàn:

"Chết cũng phải yêu ——"

Trình Thanh Thanh kéo Khương Tri Nghi đến quầy, bên trong có mấy nhân viên phục vụ ăn mặc rất tinh xảo nhìn qua, mặt Khương Tri Nghi không hiểu sao liền đỏ lên, nghe đối phương hỏi: "Đi mấy người ạ?"

"Bốn người." Khương Tri Nghi nhỏ giọng nói.

"Muốn phòng nhỏ hay là phòng trung bình?"

Khương Tri Nghi suy nghĩ trong chốc lát: "Cậu cảm thấy, bốn người thì cần phòng nhỏ hay phòng trung bình?"

Giọng điệu của cô nghiêm túc, đối phương giống như bị cô chọc cười, ngón tay chỉ lên mặt bàn, nói với người bên cạnh: "Mở cho họ một cái phòng nhỏ."

Khương Tri Nghi thở ra một hơi, lại nghe đối phương hỏi: "Mấy tiếng?"

Khương Tri Nghi quay đầu hỏi đám người Hứa Nặc: "Mấy tiếng?"

Người phục vụ đưa cho họ một thực đơn: "Ở đây vào những thời điểm khác nhau, giá cả khác nhau."

......

Mấy người lăn qua lăn lại nửa giờ, rồi cũng mở được phòng.

Là KTV lớn nhất trong Ngư Lý, cho dù là phòng nhỏ, bốn người sử dụng cũng dư dả.

Khương Tri Nghi ngồi bên cạnh máy hát chọc chọc nghịch ngợm, Hứa Nặc và Chu Dao đang hát.

"Sau này" của Lưu Nhược Anh.

"Đêm vĩnh hằng đó, giữa mùa hè năm mười bảy tuổi, đêm anh hôn em, để em nhớ về ánh sao ngày ấy mỗi khi xúc động."

Giọng cô gái trong trẻo, hát đến nhập tâm, Khương Tri Nghi ngồi trên sô pha nghe một lát, trong đầu liền hiện ra tối hôm đó ở trong khoang thuyền tối tăm kia.

Lúc cô bị sốt đến mơ mơ màng màng, cả người tỏa ra hơi lạnh, cơ thể Giang Nhiên tiến tới, hết lần này đến lần khác nói cái gì đó.

Ngữ khí thật hung dữ, biểu cảm tàn nhẫn.

Nhưng biểu cảm tàn nhẫn ấy không kéo dài bao lâu, ánh mắt của anh liền nổi lên tơ máu đỏ, giọng nói bắt đầu khàn khàn, giống như hộp nhạc của đồng hồ, chỉ biết lặp lại.

Anh nói: "Khương Tri Nghi, tôi nói thật, nếu cậu dám ngủ, tôi sẽ ném cậu xuống biển."

"Ném tôi xuống biển, còn cậu thì sao?"

"Tôi cũng nhảy xuống."

-

Trái tim Khương Tri Nghi bỗng dưng run lên, cô mím môi, tháo ba lô của mình xuống, đứng lên nói: "Hai người hát trước đi, tôi đi vệ sinh."

Hứa Nặc đang hát vui vẻ, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến cô, khoát tay qua loa qua loa.

Khương Tri Nghi mở cửa, một hơi ấm áp hơn trong phòng phả về phía cô.

Cô đi theo bảng chỉ dẫn, tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy phòng vệ sinh.

Nhưng khi từ phòng vệ sinh đi ra, cả người lại hoàn toàn không có phương hướng.

Ở KTV đầy hành lang và gương, cô theo trí nhớ đi về, dừng lại trước một trong những phòng riêng, mở cửa ra.

Một mùi khói nồng nặc tràn vào mũi.

Cô nhíu nhíu mày, biết mình đi sai đường, vội vàng muốn đóng cửa, lại nghe thấy bên trong có một giọng nói hơi quen thuộc gọi: "Hoa khôi lớp?"

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, trong ánh sáng lờ mờ, liếc mắt một cái liền thấy Giang Nhiên đang tựa vào góc chơi trò chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play