Mặc dù có một lần Tạ Thành Phong từng bênh vực cậu trên mạng, nhưng cậu nghĩ đó là do ông không muốn cậu ảnh hưởng đến con trai ông chứ chẳng dám tự đa tình nói ông thật sự muốn bênh vực cho cậu, trong khi hai người còn chưa gặp nhau đến một lần.
Ngày hôm sau Trình Dư còn có thể giả vờ bình tĩnh nhưng đến nửa đêm cậu lại bắt đầu không ngủ được, mới năm giờ sáng đã mò dậy. Tạ Lâm sờ không thấy người bên cạnh đâu dậy đi tìm hóa ra là Trình Dư đang lục lọi quần áo. Đồ đạc bị cậu ném tung dưới đất đủ để chất thành ngọn núi nho nhỏ, vừa nhìn thấy Tạ Lâm Trình Dư cứ như thấy vị cứu tinh, cậu giơ bộ âu phục ướm lên người cho Tạ Lâm xem thử.
"Anh thấy bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơn?"
Tạ Lâm lắc đầu: "Em định đi họp hả? Mặc thoải mái thôi."
Trình Dư lại vơ lấy cái áo khoác dạ: "Vậy cái này thì thế nào? Màu nâu đẹp hơn hay màu đen đẹp hơn?"
Tạ Lâm bật cười, tiến đến ôm cậu vào lòng nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Về nhà gặp bố anh thôi có cần phải căng thẳng như vậy không? Trước kia cũng không phải là không gặp ông của anh."
"Nhưng đó khác nhau mà?"
"Khác như thế nào?" Rõ ràng Tạ Lâm đã hiểu nhưng vẫn cố tình trêu trọc cậu, "Trước kia không phải người yêu anh bây giờ ra mắt với thân phận là vợ sắp cưới của anh?"
"Anh nói linh tinh cái gì đấy?"
Tạ Lâm bị Trình Dư đạp cho một cái mạnh vẫn không thể ngưng cười. Nhưng nhờ như vậy cuối cùng Trình Dư cũng bớt căng thẳng hơn, cậu quyết định mặc đơn giản như Tạ Lâm nói, mặc quần bò cùng áo len cao cổ, bên ngoài khoác thêm áo phao.
Trình Dư không phải kiểu người đẹp khiến người ta hoa mắt nhưng lại có một chút quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt, Tạ Lâm vừa chỉnh lại khóa áo cho cậu vừa thật lòng khen.
"Thật sự rất đẹp."
Quà gặp mặt Tạ Lâm định thay cậu chuẩn bị nhưng Trình Dư lại thấy nếu làm như vậy sẽ không đủ thành ý, vậy nên cậu cứ ở bên cạnh Tạ Lâm hỏi đi hỏi lại bố anh thích thứ gì, những thứ anh nói ra cậu đều mua một loạt đến cả ghế sau cũng không có chỗ để. Tạ Lâm cảm thấy bất lực nhưng thấy cậu vui là được.
Nhà chính của Tạ Lâm cũng ở thành phố Hạ, nhưng phải mất tận một tiếng đi xe, quãng thời gian này càng khiến Trình Dư căng thẳng đến cực điểm. Nhân lúc đèn đỏ, cậu quay sang nói với Tạ Lâm:
"Anh ơi, hay là anh dùng ở siêu thị phía trước em mua cho bác trai..."
"Suỵt." Tạ Lâm ra dấu với cậu sau đó mở điện thoại lên nghe, từ bên kia giọng nói của Tạ Thành Phong truyền qua điện thoại: "Hai đứa sắp đến chưa? Sao cùng một thành phố mà đi chậm thế? Con vừa đi vừa bò à?"
Trình Dư: "..."
Tạ Lâm dường như đã quen với những lời này bình thản nói: "Ngài Tạ, con của ngài là người không phải chim, không thể bay."
"Đến nhanh nhanh lên, đồ ăn sắp nguội hết rồi. Con lề mề cũng thôi đi đừng để Tiểu Trình mệt theo con."
Nói ra người ta còn tưởng Trình Dư mới là con ông.
Sau khi tắt điện thoại Tạ Lâm quay sang nhìn Trình Dư nói: "Em thấy chưa? Ông ấy còn sốt ruột hơn cả em."
Trình Dư vẫn có chút không dám tin vào tai mình. Cậu dò hỏi Tạ Lâm: "Anh từng kể về em cho bác trai sao?"
"Kể rất nhiều, cũng biết em rất lâu rồi."
Cậu có chút không dám tin, chuyện con mình thích đàn ông đã là chuyện rất khó chấp nhận, hơn nữa Tạ Lâm còn là con một trong nhà, được Tạ Thành Phong chấp thuận như vậy thật sự là một chuyện khó có thể tin nổi.
Dường như hiểu được vấn đề Trình Dư lo lắng, Tạ Lâm giải thích: "Chuyện anh thích con trai bố của anh đã biết từ năm anh học cấp ba rồi, lâu dần cũng phải chấp nhận thôi, không chấp nhận cũng chẳng thể bắt được anh thích phụ nữ."
"Nhưng mà... nhưng mà vừa rồi anh vì em gây ra tổn thất lớn cho Phong Viễn như vậy bác trai không ghét em sao?"
"Sao có thể chứ." Tạ Lâm đưa tay qua sờ nhẹ lên tóc cậu nói: "Vì anh nên Triệu Mặc mới gây chuyện với em, nếu tính ra mọi chuyện đều bắt đầu từ anh sao có thể trách em được."
Có những lời này Trình Dư cuối cùng cũng dám thở ra một hơi.
Khó khăn lắm cậu và Tạ Lâm mới quyết định ở bên nhau, cậu thật sự rất sợ, rất sợ bị gia đình phản đối.
Quan hệ giữa cậu và ba mẹ không tốt đến giờ vẫn không liên lạc, cậu biết chuyện này khó chịu đến mức nào. Mấy năm gần đây Tạ Lâm với bố mới khá hơn một chút, cậu không muốn hai người lại tiếp tục bất hòa.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự cổ kính, khác xa với trong suy nghĩ, nơi ở của người đứng đầu tập đoàn Phong Viễn không đến mức xa hoa cho lắm. Khu thẩm mỹ gần giống như ông nội Tạ ngày xưa, nhà họ Tạ bây giờ cũng chỉ sống trong một căn biệt thự cổ kính trang trí theo phong cách Châu Âu.
Nghe thấy tiếng xe trong nhà lập tức có người ra mở cổng, cô giúp việc cười tươi hỏi: "Cậu chủ về rồi đấy à? Ông chủ chờ hai người các cậu mãi."
Trình Dư vừa bước xuống xe đã có một con mèo tam thể quấn lấy chân cậu, kêu meo meo lấy lòng, trái tim Trình Dư mềm nhũn muốn cúi xuống ôm mèo lên thì đột nhiên nhìn thấy Tạ Thành Phong đứng cách đó không xa, cậu có phần căng thẳng tay cũng không biết nên đặt đâu.
Tạ Lâm mỉm cười nắm chặt lấy tay cậu kéo đến trước mặt Tạ Thành Phong, Trình Dư phải vận dụng hết những năm tháng ra ngoài đàm phán mới có thể tỏ ra vẻ tự nhiên nở nụ cười chào hỏi.
"Cháu chào bác trai."
"Đến rồi thì mau vào nhà đi, đứng ngoài này lạnh."
Ở bên ngoài nhìn Tạ Thành Phong không sắc bén như trên tin tức, ông mặc bộ đồ ở nhà, khi cười lên lộ rõ vết chân chim trên khóe mắt, ánh mắt nhìn về phía Trình Dư đều là vẻ vui mừng.
Trình Dư cuống quá quên mất quà còn ở trên xe, lúc này dì giúp việc vừa giúp cậu mang xuống, Tạ Thành Phong liền cằn nhằn đến nhà chơi cần gì phải mang nhiều đồ như vậy, dì giúp việc nghe vậy lại thêm vào một câu, "không phải ông chủ ở nhà cũng chuẩn bị rất nhiều quà hay sao" làm cả nhà cười một trận, thoáng cái trở nên thân thiết hơn.
Bước vào nhà Trình Dư mới biết Tạ Thành Phong thật sự rất thích sưu tầm tranh và đồ cổ, dành nguyên cả một gian chỉ để trưng bày, Trình Dư không biết nhiều về những thứ này lắm nhưng trị giá cái nhỏ nhất ở đây cũng phải mấy chục tỷ. Thấy cậu nhìn chằm chằm có vẻ thích Tạ Thành Phong vội nói:
"Nếu cháu thích thì lát nữa mang lấy vài cái về."
Trình Dư vội vàng xua tay.
Tạ Lâm vừa vào nhà đã đi đâu mất, Trình Dư còn chưa kịp trách anh thì đã thấy Tạ Thành Phong đẩy đến trước mặt mình một phong bao lì xì đỏ. Ông nói: "Mặc dù đã qua tết rồi nhưng lần đầu cháu đến nhà bác không biết tặng gì, thôi thì coi như đây là một món quà nho nhỏ."
Đúng lúc này Tạ Lâm cầm theo hai cốc trà quay lại, anh cười nói: "Ngài Tạ, lì xì của ngài có phải mỏng quá rồi không? Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt."
Tạ Thành Phong quay qua lườm Tạ Lâm một cái nói: "Sao con quê mùa thế? Thời đại nào rồi ai còn tặng tiền mặt."
Nói rồi ông quay sang Trình Dư nở nụ cười hiền hòa: "Ở trong có một thẻ đen không giới hạn, con thích gì thì cứ đi mua nhé."
Trình Dư giật mình suýt chút nữa làm rơi luôn cả lì xì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT