Sữa rơi xuống đất khiến nó văng hết lên chân Tạ Lâm, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, anh dừng động tác lại thấp giọng nói:
"Tôi không cố ý..."
"Không sao, không sao." Trình Dư vội vàng lắc đầu, cậu kiếm một cái túi nhặt những mảnh vỡ trên đất. "Người xin lỗi là em mới đúng, em không nên làm phiền anh, anh mau đi thay quần áo đi."
Tạ Lâm thở dài nói: "Tôi thật sự rất bận, lần sau em đừng như vậy nữa."
"Sẽ không có lần sau đâu."
Giọng của cậu nhỏ đến mức phải cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe rõ, Tạ Lâm nhìn cậu nửa ngày cũng không nói ra được câu nào, một lúc sau anh đứng dậy lấy quần áo vào trong phòng tắm.
Đến khi nghe thấy tiếng nước từ xa vang lên, Trình Dư mới lén lút cuộn lại ngón tay bị mảnh thủy tinh sượt qua chảy đẫm máu, nhưng cậu lại không cảm nhận được cảm giác đau một chút nào, nhẹ giọng nhắc lại câu vừa rồi.
"Không có lần sau, không làm phiền anh nữa."
Chỉ muốn quan tâm anh, chưa từng muốn anh coi cậu là kẻ phiền phức.
Cậu vốn dĩ không được người ta ưa thích, không thể để anh cũng ngày càng chán ghét cậu như vậy được.
Đối với Trình Dư hiện giờ mỗi ngày đều trôi qua một cách chậm chạp, cứ như người mộng du không rõ phương hướng, ngày ngày khép kín trong thế giới của riêng mình.
Có lẽ sau ngày hôm đó Trình Dư quá trầm tĩnh nên Tạ Lâm cũng nhận ra, anh cố gắng bỏ bớt việc công ty về sớm hơn một chút nhưng cũng không thay đổi gì nhiều, rõ ràng chính miệng anh nói cậu đừng quan tâm anh, không cần lo lắng đến từng bữa cơm của anh nhưng khi cậu không làm nữa thật thì trong lòng lại dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên Tạ Lâm không để ý đến mối quan hệ của hai người, anh mở điện thoại ra chỉ có vài tin nhắn cộc lốc, đa số là cậu nhắn trước, có lúc anh trả lời có lúc thì không.
Mãi đến hôm nay anh mới nhận được một tin nhắn từ cậu.
Trình Dư: [Cuối tuần anh về sớm một chút có được không?]
Tạ Lâm mở lịch nhìn ngày cuối tuần, là ngày lễ tình nhân cũng là sinh nhật của Trình Dư.
Thì ra là nhanh như vậy rồi, anh trả lời được một tiếng rồi tắt máy.
Tô Hải Nam nhìn thấy anh như vậy chỉ biết lắc đầu nói: "Chưa thấy ai ngang bướng như cậu, tên họ Triệu kia làm khó mọi đường mà cậu vẫn không chịu nhún nhường chút nào."
"Nếu tôi nhún nhường thì để hắn đạt được mục đích quá dễ dàng rồi."
"Cũng không ngờ Chu Hạ lại phiền như thế, nhìn thì hiền lành mà không biết cậu ta cho Triệu Mặc bùa mê thuốc lú gì nghe lời răm rắp."
Cứ nhắc đến cái tên nà Tạ Lâm lại bực bội không vui, nhìn một màn lộn xộn do hai người cấu kết bày ra anh chỉ cảm thấy buồn nôn, anh cầm áo khoác lên như muốn đi ra ngoài, thấy vậy Tô Hải Nam liền hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi mua quà cho người yêu." Khóe môi Tạ Lâm hiện lên ý cười nói: "Sắp đến sinh nhật em ấy rồi."
"Cậu bỏ mặc công ty không lo luôn hả?"
"Hai người đó thích quậy thì cho quậy chán đi, tôi mệt rồi."
Công ty do ba người cùng nhau lập ra, Lục Sâm sớm đã bị Triệu Mặc mua chuộc còn những người khác cũng đã nản lòng, trong khi gia cảnh Tô Hải Nam bình thường nhất lại vẫn cười tươi nói: "Không vì tiền tài bỏ người yêu có chí khí, cho dù cậu có làm gì đi nữa tôi cũng theo cậu!"
Tạ Lâm vốn muốn rời đi nghe thấy vậy lại quay lại nói: "Cậu nói theo tôi thế có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Có gì cậu cứ nói, chuyện tôi làm được nhất định sẽ làm."
"Cho tôi vay tiền."
Tô Hải Nam: "..."
Tạ Lâm coi như không nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của hắn nói tiếp: "Tiền của tôi đều dùng để bồi thường hợp đồng hết rồi."
"...Bao nhiêu?"
"300 triệu."
Tô Hải Nam mờ mịt hỏi: "Để mua quà sinh nhật cho Trình Dư?"
"Ừ."
Định mua luôn nhẫn kim cương cầu hôn hay sao mà cần đến tận 300 triệu?
Thế giới của mấy người yêu nhau thật đáng sợ.
Tô Hải Nam độc thân quanh năm, dạo này đau đầu vì chuyện công ty mất ăn mất ngủ thì thôi đi giờ còn bị thồn cơm chó, bực không chịu được, thế mà hắn phải móc tiền túi ra ủng hộ anh em.
Ngày hôm sinh nhật Trình Dư Tạ Lâm cố ý nghỉ hẳn một ngày để về nhà, năm nào cũng vậy, cho dù có bận rộn đến đâu anh vẫn luôn cố gắng sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Lúc đầu anh khó chịu hay mắng Trình Dư là thật, có đôi khi anh còn rất ghét cậu, nghĩ cậu tâm cơ biết anh là ai nên muốn trèo lên giường anh. Nhưng ở cùng rồi anh mới biết cậu thật sự rất ngốc, hiền lành đến mức đi đâu cũng bị bắt nạt, bị anh mắng vô cớ cũng chỉ biết cúi đầu lắng nghe không cãi lại nửa câu, làm được có một chút tiền cũng đưa cho anh nói muốn giúp anh.
Người như vậy thì lấy đâu ra cái gan lợi dụng người khác chứ.
Hôm uống rượu với Trình Ngọc hắn kể cho anh rất nhiều chuyện, từ lúc Trình Dư còn nhỏ bị mẹ suýt chút nữa bỏ ngoài đường, rồi sau này bị ép đi kiếm tiền trả nợ ra sao, anh mới thấy suốt bao nhiêu năm qua bản thân quá đáng như thế nào, ngay cả người nhà cũng bắt nạt cậu rồi sao anh có thể ỷ cậu hiền lành mà giống như họ hùa vào ăn hiếp cậu.
Tạ Lâm chọn mãi được một chiếc đồng hồ đính kim cương, là mẫu mới ra của năm nay, anh cho nhân viên gói lại rồi hài lòng đứng đợi.
Đồng hồ trên tay Trình Dư anh tặng cậu lâu rồi cậu vẫn luôn giữ, cũng đã dùng được vài năm đổi đi là vừa.
Trong lúc thanh toán Tạ Lâm bắt gặp Trình Ngọc, sắc mặt của anh cứng đờ trong phút chốc, nghe thấy Trình Ngọc chào hỏi anh mới mỉm cười khách sáo chào lại:
"Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
"Trùng hợp ghê, tôi đến đây mua chút đồ, gần đến ngày lễ tình nhân rồi mà." Trình Ngọc gãi đầu cười, ấp úng một lúc sau đó hắn nhìn Tạ Lâm nhỏ giọng nói:
"Tôi cũng định nhắn tin cho cậu nhưng gặp ở đây rồi tôi tiện thể nói luôn, không biết cậu có thể nể mặt giúp tôi chuyện này được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT