Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ

Chương 6


1 năm


[Zhihu] Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ (6/6)

(Tiêu đề do người dịch đặt)
_______________ 
Tác giả: Đinh Thập Tam

Người dịch: Morela T. | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost!
_______________
Tin tức Trương Nghị được tại ngoại chữa bệnh, tôi cũng không rõ Mộng Quan làm thế nào mà biết được nữa.

Tôi nhắc nhở Mộng Quan, "Chú cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ chú còn thật sự muốn dựa vào năm phút đó để can thiệp vào chuyện của người sống sao?"

 "Cô cũng chết rồi đó thôi, tại sao vẫn nhất quyết muốn gặp người yêu của mình chứ?"

Tôi hiểu những lời này của Mộng Quan có ý gì.

Mộng Quan sắp đi báo mộng rồi.

"Chú sẽ đi gặp con trai chú à?"

Mộng Quan không trả lời tôi mà lại nói, "Niệm An, cô biết việc làm quỷ sai có thể tích lũy âm đức chứ?"

Tôi gật đầu.

"Hôm qua, tôi đã đến Trung tâm quản lý âm đức để kiểm tra toàn bộ đức hạnh trong suốt trăm năm của mình, và trình toàn bộ lên để làm một giao dịch."

Dưới âm phủ này, mọi quỷ đều tu tập âm đức.

Chỉ khi đủ tới một ngưỡng nhất định mới đạt điều kiện đi đầu thai.

Và số lượng công đức sẽ quyết định tình trạng xuất thân và địa vị của một người ở kiếp sau.

Nơi nào có lợi nhuận, nơi đó có mua bán, dưới địa phủ cũng có rất nhiều những kẻ chuyên làm giao dịch âm đức.

Bán càng nhiều âm đức, đổi về ước nguyện càng cao.

Những con quỷ chuyên làm loại kinh doanh âm đức này đều có đạo hạnh ngàn năm, có bản lĩnh thật, nhưng những kẻ dục vọng quá lớn mà bán sạch âm đức đi thì rất dễ phải đầu thai vào cõi súc sinh, thậm chí không thể luân hồi nữa.

Vậy mà Mộng Quan lại một mạch bán sạch trăm năm âm đức, ông ta điên rồi à!

"Rốt cuộc là chú muốn làm gì vậy hả? Chỉ vì Trương Dịch kia mà như thế thật sự không đáng đâu. Nếu chú có biện pháp gì, chúng ta có thể cùng nhau tìm cách mà. Còn có Lục Uyên nữa, anh ấy vẫn còn sống, cháu có thể nhờ anh ấy chăm sóc cho con trai chú mà."

Mộng Quan lắc đầu cười cười, từ trong túi lấy ra máy chơi game đưa cho tôi, "Cầm giúp tôi đi."

Sau đó, ông ấy bước vào cổng lớn cõi mơ và đích thân đóng chặt thông đạo của giấc mơ lại.

Tôi sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài, muốn chờ ông ấy bước ra lại cố gắng khuyên nhủ lão quỷ này.

Vậy mà, năm phút ước định trôi qua, ông ấy không ra ngoài.

Cả tiếng đồng hồ nữa, ông ấy vẫn chưa bước ra.

Số vàng mã của người này làm sao mà chống đỡ nổi thời gian dài như thế trong cõi mộng chứ.

Tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, cuống cuồng chạy đi gọi người, nhưng chẳng ai đáp lại tôi cả.

Rất nhanh, một đám quỷ sai mặc đồng phục đã tới.

Họ mở cánh cổng đi đến cõi mộng ra, viên quỷ sai thủ lĩnh lấy ra một cái túi, giống như Pháp Hải hàng yêu hướng về phía bên trong khoa tay múa chân, ngay lập tức, đã có thứ gì đó bị hút vào.

Tôi chỉ có thể thấy hồng quang nhấp nháy trong đó, tiếng động cực lớn.

"Đây… Đây là làm sao vậy?"

Tôi túm lấy một gã quỷ sai và nhỏ giọng hỏi thăm.

Quỷ sai kia mặt vô biểu cảm: “Mộng Quan tiền nhiệm Vương Dũng giám thủ tự đạo*, giờ đã biến thành lệ quỷ, quấn giết người thường trong mộng, nay bắt giữ đưa đi xét xử."

Lệ quỷ, quấn giết người thường?

Tay cầm máy chơi game chợt run lên bần bật.

Tôi không ngờ được rằng, lần này Mộng Quan tiến vào giấc mơ, hoá ra lại là giấc mơ của Trương Nghị.

Mục đích lại là giết chết gã ta!

Đây là một tội danh có thể khiến ông ấy tan thành tro bụi mà!

Đám quỷ sai đều đã đi hết, văn phòng quản lý cõi mộng không một bóng quỷ.

Tôi đứng đó rất lâu mà vẫn không thể định thần lại được.

Mộng Quan đã bán đi trăm năm âm đức, rõ ràng là ông ấy đã lường trước được kết cục của mình.

Chỉ là, tại sao ông ấy không dùng âm đức trăm năm này để đổi lấy sự trừng phạt với Trương Nghị?

Vậy cuối cùng thì ông ấy đã ước điều gì?

Tôi còn đang thất thần suy nghĩ về điều đó, thì đột nhiên từ phía sau có kẻ gọi tôi, "Cô là Trần Niệm An?"

Khi tôi quay lại, một người đàn ông khoác áo choàng đen dài đứng sau lưng tôi, gầy đến mức chỉ thấy quần áo rộng thùng thình, đội mũ che kín cả đầu, không thể nào nhìn thấy khuôn mặt.

"Là tôi.”

"Có người dùng âm đức hứa nguyện cho cô, đi theo tôi đi."


Thiên không xanh trong vời vợi.

Từng đám, từng đám mây lớn điểm xuyết trên bầu trời.

Ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.

Toàn thân tôi giống như sắp tan giá, cảm giác đau lưng vô cùng chân thực khiến tôi nước mắt lưng tròng.

Tôi không nhịn được than thở: Con quỷ làm giao dịch âm đức kia xuống tay cũng nặng quá rồi đó!

Với trí nhớ khi vẫn còn là một con người, tôi mò đến nhà của Lục Nguyên.

Mở cửa lại là một người xa lạ.

“Nửa năm trước người chủ cũ đã bán căn nhà này rồi,” Anh ta nói với tôi như thế.

"Bán rồi ư?!"

"Ừm, bán rất vội vàng, có vẻ như đang cần tiền gấp."

Cần tiền gấp?

Lục Nguyên rất thiếu tiền ư?

Nhưng anh ấy chưa bao giờ đề cập về chuyện này với tôi trong mơ cả.

Tôi thất thần bước ra ngoài, rồi chợt nhận ra rằng mình đã chẳng còn nơi nào để đi cả.

Giờ tôi không có điện thoại, không có thông tin liên lạc của Lục Uyên, thậm chí anh ấy còn thay đổi cả chỗ ở nữa.

Tìm người trên trần gian khó hơn dưới âm phủ nhiều.

 "Chị ơi?"

Đột nhiên, có ai đó từ phía sau gọi với theo.

Tôi quay đầu lại và thấy một thiếu niên đang đứng đó.

Cậu bé cao ngang tầm với tôi và trông có vẻ rất quen thuộc.

Tôi nheo mắt hồi lâu mới chợt hít vào một hơi, "Cậu là… cậu nhóc đó à?"

Con trai của Mộng Quan!

Tôi lại gặp con trai của Mộng Quan ở đây!

Cậu ấy không hề kinh ngạc như tôi mà chỉ chớp chớp mắt, "Chị đang tìm anh Lục Uyên ạ?"

“Cậu biết anh ấy ư?"

Cậu thiếu niên gật đầu, "Hiện tại em đang ở cùng với anh ấy, anh ấy nhờ em đến đón chị ạ."

Tôi tròn xoe mắt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tôi mang theo nghi hoặc đi theo cậu ấy về phía trước, bảy quẹo tám rẽ tiến vào một con ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà ngang* thoạt trông hết sức cũ kỹ.

“Hai người sống ở đây à?"

Đối phương gật đầu bước tiếp lên, mãi cho đến khi tới tầng cao nhất mới lấy ra chìa khoá.

Vừa định mở cửa thì bên trong đã có người mở ra trước.

Sau đó, tôi nhìn thấy một hình bóng anh tuấn đĩnh đạc nhưng lược hiện gầy ốm.

Gương mặt anh ấy lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cậu bé rất có tự giác tiến vào trong phòng trước, chỉ để lại tôi và Lục Uyên.

Hai chúng tôi đều không nói chuyện, Lục Hyên nắm chặt lấy tay tôi, dắt tôi đi qua phòng khách trống trải, dẫn vào phòng ngủ chính.

Đây là căn phòng mà tôi đã thấy trong giấc mơ của mình.

Bên trong trang trí hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ thô mộc của bên ngoài, giống y như đúc phòng ngủ chính trong nhà chúng tôi trước kia.

Chẳng trách tôi không nhận ra điều bất thường gì.

"Nhà bán khi nào vậy?"

Lục Uyên ho khan vài tiếng, xuôi xuôi rồi mới nói: "Nửa năm trước."

“Là vì muốn đốt đồ vật cho em ư?"

Lục Uyên chỉ nhìn tôi mà không nói gì.

Nhưng tôi biết rằng mình đã đúng.

Tôi chỉ ở mỗi dưới đó kiếm được tiền, nhưng hoàn toàn không tính đến số lượng lớn hàng quá lớn mà Lục Uyên đã phải một mình gánh chịu chi phí.

Tôi không biết nên nói gì cho phải, vùi đầu ôm chặt lấy eo của Lục Uyên.

Trong mơ, tôi đã làm động tác này không biết bao nhiêu lần.

Nhưng có chỉ lần này, tôi cảm giác được thân nhiệt.

Thân nhiệt của một con người.

Lục Uyên cũng dùng sức ôm lại tôi.

Hệt như trong mộng lúc trước, anh ấy cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn, chầm chậm nói ra bốn chữ:

"Mừng em về nhà."

Mộng Quan đã dùng trăm năm âm đức để đổi lấy cơ hội trở lại trần thế của tôi.

Nhưng mà đây đều là chuyện ở dưới âm phủ của chúng tôi, Lục Uyên làm sao mà biết được nhỉ?

Còn con trai của Mộng Quan nữa, tại sao lại sống cùng với Lục Uyên chứ?

Phấn khích qua đi, cuối cùng tôi cũng không nhịn được đặt câu hỏi.

"Mộng Quan đã bước vào giấc mơ của anh."

"Anh nói gì cơ?"

"Mộng Quan đã bước vào giấc mơ của anh. Trong vòng năm phút, xin anh hãy chăm sóc cho đứa con của ông ấy, và... cả em nữa."

"Thế nên, năm phút cuối cùng của ông ấy thực sự đã đưa cho anh ư?"

Tôi đã nghĩ rằng Mộng Quan dùng năm phút đó để đi vào giấc mơ của Trương Nghị, nhưng không ngờ rằng ông ấy vẫn đưa nó cho tôi mượn.

Chẳng qua là thay thế tôi đến gặp Lục Uyên thôi.

Tôi lại nhớ về khuôn mặt vuông vức của Mộng Quan, đôi mắt có chút ẩm ướt.

Vốn tôi còn chưa biết “giám thủ tự đạo” là có ý gì, nhưng hóa ra là nói về việc ông ấy đã dùng quyền hạn của mình để cưỡng ép tiến vào giấc mơ của Trương Nghị.

Lệ quỷ ư?

Ông ấy à, chỉ là một kẻ ngốc thôi.

Sau rồi, con trai của Mộng Quan hỏi tôi ở dưới đó có từng gặp được cha của cậu ấy hay không.

Tôi không thể nói với cậu ấy rằng cha của cậu ấy đã hoá thành tro bụi được.

Thế nên tôi chỉ nói, cha của cậu ấy đã trở thành một anh hùng, sẽ vĩnh viễn dõi theo và phù hộ cho con cháu đời sau.

"Đây là thứ mà cha em đã nhờ chị đưa cho em."

Tôi đưa cho cậu bé chiếc máy chơi game mà Mộng Quan đã luôn chơi, "Sau này cũng đừng đốt nó xuống nữa."

Vì ở dưới kia... Đã chẳng còn ai nhận được nữa đâu.


Ngoại truyện:

Trong suốt hai năm sau khi tôi qua đời, cơ thể của Lục Uyên đã bị suy nhược nghiêm trọng.

Tôi hoàn dương một năm sau, mới từ từ giúp anh ấy nuôi ra thêm chút thịt.

Nhưng mà thời gian này tôi lại phát hiện, Lục Uyên có vẻ không hề nghèo như tôi nghĩ.

“Anh nói anh định mua gì cơ?"

“Nhà tân hôn."

“Anh điên hả?” Tôi cau mày “Chúng ta đào đâu ra tiền mua nhà tân hôn?”

Vì sức khoẻ nên Lục Uyên đã lâu không còn đi làm.

Con trai của Mộng Quan vẫn phải đi học và chúng tôi thậm chí sẽ có cả con riêng trong tương lai nữa.

Bây giờ mà mua nhà, tôi sợ anh ấy phải bán thận mất.

"Một năm trước, khi bán nhà đi, anh đã lấy ra một phần tài sản và nhân tiện làm chút đầu tư."

"Đầu tư gì vậy?"

"Em nhớ bức thư anh viết cho em trước đó, rằng anh luôn đặt hàng cho em từ một cửa hàng trực tuyến, rồi thêm luôn thông tin liên lạc của sếp bên kia không?"

Tôi gật đầu.

"Sau này, công việc làm ăn của họ gặp khó khăn nên anh đã nhân tiện mua luôn cổ phiếu và tiếp quản công ty đó. Lúc ấy chỉ nghĩ em sẽ có nhu cầu nhiều nên mua luôn để nhập được hàng giá rẻ thôi".

Tôi há hốc miệng nhưng không nói nên lời.

"Rồi sau đó?"

"Sau đó hả, anh đã cải tiến và điều chỉnh sản phẩm theo nghiên cứu phản hồi từ người dùng mà em đã cung cấp cho anh đó, đồng thời còn sửa đổi mô hình tiếp thị. Giờ thì, công ty đó cải tử hoàn sinh, sinh lời rồi."

Tôi nghẹn nửa ngày mới nói nổi một câu, "Vậy thì... quá tốt rồi."

"Vì vậy, để nhà ta tiếp tục đề cao doanh thu, công việc của em không thể dừng lại được đâu."

Đột nhiên tôi có một dự cảm không lành, "Công việc gì cơ?"

Anh ám muội đặt môi lên vành tai tôi, "Công việc đánh giá ấy, bà xã đại nhân."

Tôi nghĩ đến bản báo cáo đánh giá dày hơn cả cuốn từ điển kia… Giờ “ngỏm” thêm lần nữa, liệu còn kịp không ta???

*Giám thủ tự đạo: ý chỉ việc tham ô, trộm cắp tài sản công, không biết dịch ra tiếng Việt sao luôn @@

*Nhà ngang (筒子楼 - Đồng tử lâu): hay còn gọi là nhà lính, xây theo kiểu một hành lang dài nối liền rất nhiều nhà đơn với nhau.

_______________

#MoT
#mot_cuahangdiaphu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play