Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ

Chương 4


1 năm


[Zhihu] Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ (4/6)

(Tiêu đề do người dịch đặt)
_______________ 
Tác giả: Đinh Thập Tam

Người dịch: Morela T. | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost!
_______________
Tôi vốn định đi tìm Mộng Quan để gặp Lục Uyên.

Nhưng những lời của Lão Trương đã ngăn tôi lại.

Mộng Quan đã nói, người - ma hai đường.

Lão Trương cũng nói, đã chết chính là đã chết.

Tôi quấy rầy Lục Uyên như thế này, chẳng phải chỉ là đang kéo dài chu kỳ đau khổ của anh ấy ư?

Sau ngày hôm đó, tôi tự khống chế mình không đi gặp Lục Uyên nữa.

Chẳng còn phương hướng, tôi cũng ngừng nỗ lực, cả ngày nằm bất động trong quan tài.

Thời gian đó, Mộng Quan đã đến gặp tôi một lần. Ông cau mày khi thấy tôi như thế, “Lâu vậy không tới, tôi cứ tưởng là cô đi đầu thai rồi, nhưng giờ thấy cô vẫn còn chết, tôi cũng yên tâm rồi."

Sau đó, trông dáng vẻ sa sút của tôi, ông không nhịn được lại hỏi: "Làm sao thế? Phá sản rồi à?"

Tôi cứ cảm thấy giọng điệu kia có chút vẻ hả hê.

Tôi cũng chẳng có bạn bè gì dưới địa phủ, vừa xuống đây đã lập tức rầm rầm rộ rộ kiếm tiền rồi, Mộng Quan này thực sự là một trong số ít những người mà tôi có thể nói chuyện cùng.

Tôi không kìm lòng được, "Có vẻ như tôi không thể không chia tay rồi."

Sắc mặt Mạnh Quan cứng lại, "Chia tay với nhà cung cấp? Vậy thì số tiền đã tiêu lúc trước không phải là vô ích rồi sao?"

Đây là vẫn nhớ những lời ban đầu tôi nói à.

Tôi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi."

Tôi kể một mạch với mọi chuyện với ông ấy, "Chú nói đúng, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy thôi. Người vẫn luôn không thể chấp nhận được chuyện ly thế, thật ra chính là tôi. Mộng Quan, chú có nghĩ rằng tôi đã sai không?"

"Dù sao cô cũng không thiếu vàng mã. Cô muốn gặp hắn thì cứ gặp đi. Cô hãy cứ như vậy nhìn hắn tới già, chứ giờ còn có thể làm gì được nữa?"

"Nhưng không phải chú nói người và ma khác biệt ư, tất cả đều chỉ là hư ảo ư?"

"Mấy lời đó đều chỉ là nói với những con quỷ nghèo thôi."

Mộng Quan suy nghĩ một hồi, "Tôi ở dưới âm phủ nhiều năm như vậy, thật sự chưa thấy ai giống như cô vậy. Mọi người đều biết sớm muộn gì cũng phải đầu thai. Những kẻ chết rồi còn nghĩ đến chuyện làm ăn như cô, rất ít."

Nói xong lại lẩm bẩm: "Nếu kiếm được nhiều vàng mã như vậy, tôi cũng sẽ tới xem vợ con mình mỗi ngày, chẳng sợ nó chỉ là hư ảo..."

"Chú không sợ sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, khiến cho họ càng ngày càng lún sâu ư?"

"Vậy nếu cô chính là chỗ dựa tinh thần của họ thì sao?"

Những lời của Mộng Quan đã kéo tôi ra khỏi sự hỗn loạn.

Đúng vậy, dù sao tôi cũng có thể kiếm được tiền, tôi thường xuyên đi gặp người đàn ông của tôi thì sao chứ!

Nhưng mà, liệu Lục Uyên có tình nguyện gặp tôi nữa không?

Nếu anh ấy lại tiếp tục uống thuốc ngủ thì phải làm sao đây?

Ngay khi vẫn còn nhìn trước ngó sau chưa thể hạ quyết tâm, tôi lại nhận được một gói hàng từ Lục Uyên.

Bên trong, có một bức thư viết tay được đốt tới.

Gửi vợ của anh.

Hôm nay là ngày giỗ thứ hai kể từ khi em từ trần, anh vẫn không thể đợi được em về báo mộng.

Khi em vừa mới đi, anh cũng đã từng hận em, hận em sao lại nỡ ra đi quyết tuyệt đến vậy, nhưng rồi, anh lại càng hận chính bản thân mình, hận mình đã không thể bảo vệ được em.

Lần đầu tiên em bước vào giấc mơ của anh, anh đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh thôi, bởi em thì sao lại có thể chủ động hỏi anh về những thứ đó? Nhưng cuối cùng, anh vẫn đốt hết tất cả những gì em đã nói với anh trong mộng, không ngờ chỉ vài ngày sau em lại quay lại. 

Anh đã vô cùng vui vẻ, coi như bé hư em còn có chút lương tâm, vẫn tìm ra cách này để đến gặp anh.

Bỗng nhiên, anh lại cảm thấy cuộc sống như một lần nữa có kỳ vọng.

Vậy mà gần đây, em lại biến mất. 

Anh chỉ cầu xin em, xin em hãy quay lại gặp anh một lần nữa thôi, được không?

Yêu em mãi mãi.

Lục Uyên.

Tái bút còn có thêm một mẩu chuyện nhỏ thú vị nữa.

"Hôm nay, khi anh đặt những thứ này cho em, chủ cửa hàng đã nhắn tin hỏi rằng anh có phải là người trong nghề không, có muốn hợp tác không. Sau khi thương lượng một hồi lâu, anh thật sự đã mặc cả xuống được 20%. Chưa bao giờ trong đời, anh nghĩ đến chuyện một ngày nào đó, anh sẽ lại kinh doanh này loại mặt hàng này."

Đọc tới đây, nước mắt vốn sắp rơi lại nghẹn trở lại, tôi không nhịn được bật cười.

Khi còn đi học, Lục Uyên đã là một học bá*, tốt nghiệp rồi cũng là người ưu tú, nếu không phải vì tôi, anh ấy nhất định sẽ không mua mấy thứ này.

Sau khi đọc bức thư hai lần, tôi hết sức cẩn thận gấp nó lại và bỏ vào túi.

Thở phào ra một hơi.

Trái tim lơ lửng, cuối cùng cũng đã hạ xuống.


Ngày hôm sau, tôi đi tìm Mộng Quan.

Mộng Quan nhận tiền rồi hỏi, "Nghĩ thông rồi hả?"

"Cũng nhờ chú chỉ rõ cả."

Nói rồi, tôi lấy trong túi ra một “dụng cụ” kiểu mới đưa cho ông ấy, "Tặng chú nè."

Nhìn thấy thứ đó, khuôn mặt vốn đã xanh đen của Mộng Quan lại càng xanh hơn.

"Tôi là một đại nam nhân, tại sao cô lại đưa cho tôi cái thứ này hả, có phải là muốn ghê tởm chết tôi không! Mang đi ngay, mang đi!"

"Làm gì á! Nó là bảo vật trấn kệ của cửa hàng cháu đó!"

Tôi cau mày, nhấn nút mở, thứ trong tay tôi bắt đầu rung khắp từ bên này sang bên kia.

Lợi dụng sơ hở, tôi chọc cái thứ đó vào vai ông ấy, ông ấy kêu "Ai da" một tiếng, tôi toét miệng cười, "Gậy massage đó, thế nào, không phải là cùng một loại hiệu quả ạ?"

Mạnh Quan vặn vẹo cổ, "Thế mà cũng nghĩ ra được."

“Đó là tất nhiên mà.” Tôi chớp chớp mắt, “Nếu thấy nó dùng tốt, chú lại tìm cháu mua nhe, bảo đảm sẽ giảm giá cho chú.”

Khuôn mặt Mạnh Quan tối sầm lại, phất tay áo, "Cút cút cút, mau cút đi tìm người đàn ông của cô đi, cứ nhìn thấy cô là lại phiền!”

Đã lâu không gặp, tôi đứng cách Lục Uyên vài bước xa, vẫn có chút rụt rè.

Tôi sợ anh ấy sẽ hỏi tại sao lâu như vậy mà tôi không đến.

Lề mà lề mề vẫn không dám tiến lên.

"Còn chưa qua đây?"

Lục Uyên vừa duỗi tay ra, giống như được phóng thích, tôi lao vào vòng ôm của Lục Uyên như một viên đạn nhỏ, "Em xin lỗi."

Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài một hơi:"Tới là tốt rồi."

Người khác yêu đương thì tốn tiền, tôi yêu đương thì lại tốn vàng mã.

Tôi đã yêu cầu Lục Uyên cung cấp rất nhiều hàng cho mình để duy trì chi phí yêu đương khủng khiếp này.

"Anh bỏ tiền ra để mua đồ cho em, em kiếm được tiền thế mà lại chẳng chia cho anh gì cả, đây là em đang mua bán không cần vốn à."

Lục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn tôi.

"Cái đó em… Cái đó không phải là vì muốn cho anh cơ hội gặp em sao..."

Tôi quấn lấy anh ấy như một con rắn nước, cười xoà.

"Anh vẫn cảm thấy mình thua thiệt ấy. Anh mua một đống thứ, nhưng không thể dùng được dù chỉ một cái, tất đều đem bán kiếm tiền cả rồi."

"Thế anh định làm gì?"

Tôi thực sự không biết một kẻ đã chết như mình có thể làm gì nữa.

Lục Uyên nhìn tôi, "Sau này không cần nộp báo cáo nữa, trực tiếp đem mấy thứ anh gửi tới đây đi."

Tôi choáng luôn, câu đó nghĩa là gì vậy?

Lục Uyên cúi đầu, thì thầm với giọng điệu tựa như mê hoặc, "Chúng sinh tẫn luyến thế gian lạc, Tương Vương cứ mãi hoài mộng xuân**."

Gần đây tâm trạng tôi vô cùng tốt.

Mộng Quan cũng có tâm trạng rất vui vẻ.

Khi tôi đến tìm Lục Uyên, tôi còn nhìn thấy ông già này đang sửa sang lại mái tóc của mình.

"Lẽ nào chú đã tìm thấy mùa xuân thứ hai dưới âm phủ này rồi?"

"Nói bậy bạ."

Mộng Quan trừng mắt nhìn tôi, "Tôi yêu vợ như mạng nhé."

Ồ ồ.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì Mộng Quan đã thần thần bí bí đến nói với tôi, "Tôi tiết kiệm đủ tiền rồi! Thứ ba tuần sau chuẩn bị đến gặp con trai rồi!"

Chết đã nhiều năm như vậy, cuối cùng Mộng Quan cũng có thể gặp lại con trai mình, ông ấy vui vẻ cũng chẳng có gì là lạ.

"Tại sao lại là thứ ba tuần sau ạ?"

"Ngày lành tháng tốt, tôi mời sư phụ tính toán đó."

Từ sư phụ là kẻ dựng quầy đoán mệnh dưới âm phủ của chúng tôi, sinh thời ông cũng là một thầy bói.

Đồn rằng vì trời tối ông đi đường không cẩn thận nên mới rơi xuống sông chết đuối.

Tôi không tin mấy thứ này, chỉ nói câu chúc mừng rồi tiến vào trong mơ tìm Lục Uyên.

Chỉ là trong lòng cứ nghĩ mãi về việc Mộng Quan sẽ đi gặp con trai vào tuần tới nên có hơi lơ đãng.

"Nghĩ gì thế?"

Thấy tinh thần của tôi có chút không ổn, Lục Uyên mở miệng hỏi.

"Anh còn nhớ đứa trẻ mà em đã cứu không?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lục Uyên trầm xuống.

Nhưng anh ấy vẫn "ừm" một tiếng, "Nhớ".

"Thằng bé dường như, chính là con trai một bạn ma của em."

*Học bá: Học sinh giỏi/ xuất sắc 

**微生尽恋人间乐,只有襄王忆梦中:

    Phiên âm: Vi sanh tẫn luyến nhân gian lạc, chích dựu Tương vương ức mộng trung

    Lược dịch: Chúng sinh tẫn luyến thế gian lạc, Tương Vương cứ mãi hoài mộng xuân (Bản dịch của Morela T)

     Dịch nghĩa: Chúng sinh thường muốn hưởng thụ hết khoái lạc chốn nhân gian, riêng chỉ Tương Vương mới cứ mãi nhớ về giấc mộng đêm tình với nữ thần hồi ấy. 

     Câu này từ bài thơ cổ “Quá Sở Cung” của Lý Thương Ẩn, kể về Sở Tương Vương - người có một đêm giao hoan với thần nữ Vu Sơn và lưu luyến hoài không quên. Vì điển tích này, “Vu Sơn mây mưa” cũng được dùng để chỉ việc ân ái giao hoan. (Ý là nam chính đang dụ nữ chính … ấy các bạn 🌚)
_______________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/476557036/answer/2562920346

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play