Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ

Chương 1


1 năm


[Zhihu] Tôi mở cửa hàng tình nhân dưới địa phủ (1/6)

(Tiêu đề do người dịch đặt)
_______________ 
Tác giả: Đinh Thập Tam

Người dịch: Morela T. | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost!
_______________

Tôi đã mở một cửa hàng nhỏ dưới địa phủ.

Bởi vì địa phủ không có hàng nên tôi chỉ có thể báo mộng cho bạn trai, nhờ anh ấy đốt giúp cho một ít.

Một tháng sau, bạn trai tôi nổi giận.

"Sau khi c.h.ế.t em chơi high quá đấy nhỉ! Cái đống đồ chơi này, sao hồi còn sống em lại không nghĩ đến chuyện thử cùng anh chứ?"


Một năm sau khi tôi mất, tôi quyết định sẽ làm ăn nhỏ dưới địa phủ.

Khảo sát một thời gian, tôi phát hiện ra ở đây thế mà chẳng có cửa hàng tình nhân nào cả.

Nhìn thấy cơ hội kinh doanh, tôi lập tức dồn hết tiền tiết kiệm để mở cửa hàng.

Nhưng mà mặt bằng đã có rồi, hàng hoá thì phải lấy ở đâu đây ta?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bắt đầu đánh chủ ý lên gã bạn trai của nợ* của mình hồi trước.

Dùng chút tiền giấy cuối cùng mua chuộc Mộng Quan, tối hôm đó, tôi tiến vào giấc mơ của anh ấy.

"Ông xã, ông xã, người ta nhớ anh nhiều lắm á."

Đã một năm không gặp rồi, Lục Uyên# trông có vẻ chín chắn hơn trước nhiều.

Anh ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ mà năm đó chúng tôi cùng nhau mua, có vẻ mái tóc lâu ngày không được cắt tỉa mềm mại xoã tung trên đỉnh đầu, thân hình đã gầy đi nhiều so với trước, chỉ có bộ dạng tuấn tú đẹp trai c/h/ế/t người kia là vẫn không thay đổi gì cả.

Anh ấy không cảm xúc gì nhìn tôi, ánh mắt còn hết sức thờ ơ.

Trái tim tôi như thắt lại, tên cẩu nam nhân này không phải là đã quên tôi rồi đấy chứ!

Ngay khi tôi đang muốn làm gì đó để khơi gợi lại trí nhớ kém cỏi đến mức đáng thương của hắn, thì Lục Uyên cuối cùng cũng mở miệng "ừm" một tiếng coi như đáp lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn nhớ tôi là tốt rồi.

Tiền ít nên Mộng Quan chỉ cho tôi có năm phút nhập mộng.

Không có thời gian để ôn lại cảm tình cũ, tôi chỉ có thể căng da đầu dán chặt vào người Lục Uyên. 

"Ông xã à, những ngày tháng không có anh em cô đơn lắm ý, nếu anh có thể giúp em với thì tốt rồi."

"À? Giúp thế nào?"

"Dễ ấy mà, anh gửi cho em mấy thứ đồ để em DIY** là được rồi."

Thời gian có hạn, vì vậy, tôi báo hết một mạch danh sách nhập hàng đã nghĩ sẵn từ trước ra với anh ấy.

Ngay sau đó, tôi phát hiện ra vành tai của Lục Uyên... thấy rõ bằng mắt thường đang đỏ lên.

Anh ấy dường như muốn nói gì đó, nhưng tôi còn chưa kịp nghe thì Mộng Quan đã chấm dứt cõi mộng của tôi rồi.

Sau khi về, trái tim tôi cứ nhảy lên nhảy xuống thất thường, thật ra về chuyện Lục Uyên liệu có đốt cho tôi cái gì không, tôi cũng chẳng có tí chắc chắn nào.

C/h/ế/t đã một năm rồi, anh ấy thậm chí còn chưa đốt một tờ tiền giấy nào cho tôi cả. Nhưng tôi lại không biết tìm ai khác ngoài anh ấy nữa.

Cũng không thể để cha già và mẹ già của tôi đốt cho tôi những thứ này được!

Hồi hộp chờ đợi ở trạm giao dịch bưu chính khoảng ba bốn ngày, ngay khi tôi cho rằng lần này thất bại rồi thì cuối cùng cũng nhận được gói hàng gửi cho tôi từ dương thế.

Tôi mừng khôn xiết khi nhìn thấy chữ "Uyên" rồng bay phượng múa viết ngay trên đầu.

Mở gói hàng ra, các mục từ danh sách tôi đã gửi trong cõi mộng đều không sót tí nào nằm ở đó.

Trời xanh ơi, lần này Lục Uyên rốt cuộc cũng đã làm được một chuyện người làm rồi!

Những thứ mà Lục Uyên gửi cho tôi thực sự có thể coi là phân bọ cạp trong chốn âm phủ này - duy có một***.

Dù sao thì đâu có ai sẽ không biết xấu hổ để gia đình đốt cho mấy thứ này phải không?

Cửa hàng vừa khai trương đã lập tức thu hút vô số ma quỷ săn đón.

Ngay sau đó, tất cả các món hàng đều được bán sạch.

Những hồn ma dưới âm phủ muốn bước vào cõi mộng của người trên trần thế sẽ phải trả cái giá không hề rẻ, nhưng tôi vẫn nâng cao hào khí “thả con săn sắt bắt con cá rô##”, mang theo tất cả thu nhập gần đây của mình, hùng hổ tới văn phòng quản lý cõi mộng, đập toàn bộ đống vàng mã đó xuống trước mặt Mộng Quan.

"Lần này, tôi muốn một giờ!"


Lục Uyên không ngủ nhiều lắm, sau khi đánh bài với Mạnh Quan mấy tiếng đồng hồ, tôi cuối cùng mới đợi được lúc anh ấy đi ngủ.

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng.

"Anh đi ngủ muộn quá rồi đấy."

Lục Uyên hình như vẫn đang ở công ty, áo sơ mi hơi nhăn lại, gò má tái nhợt đỏ ửng, giống như vừa mới từ tiệc xã giao trở về, nằm liệt trên sô pha của phòng làm việc.

Tôi bước tới hít hít mũi, "Lại còn uống rượu à?"

Anh nhìn tôi ngây người vài giây, xác nhận ra tôi là ai rồi mới từ từ thu hội lại ánh mắt, lần nữa "ừm" một tiếng.

Dù sao thì cũng có nhiều thời gian nên tôi thong thả khoanh chân ngồi xuống.

"Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình chứ, còn trẻ lại cứ thức khuya và uống nhiều quá vậy. Anh có biết là ở bên đó em đã phải chờ bao lâu mới đợi được anh đi ngủ không hả?"

Lại còn hại tôi mất thêm một trăm vàng mã vào tay Mộng Quan nữa.

Lục Uyên cười lạnh.

"Em còn quan tâm đến sinh t.ử của anh cơ à, đã một năm qua rồi cũng chẳng thấy em tới gặp anh lần nào."

"Em đương nhiên là quan tâm rồi! Còn không phải… Không phải là vì lúc trước không có cơ hội sao, chẳng phải giờ em đã tới rồi à."

Tôi ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu Lục Nguyên thật sự c/h/ế/t đi thì sẽ không còn ai cung hàng cho mình nữa rồi.

Tôi gãi gãi đầu, đi thẳng vào chủ đề chính, "Cái đó… Mấy thứ đồ anh đốt cho em lần trước, em đã nhận được rồi."

Lục Uyên nhướng mày, chờ đợi những lời tiếp theo của tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, "Tức là nói, có… có thể đốt thêm cho em được không?"

Nghe vậy, Lục Uyên nở nụ cười.

Anh cười đến nỗi chiếc răng cọp nhỏ ẩn sâu bên trong cũng lộ cả ra.

"Trần Niệm An, có phải ở dưới đó em đang giấu tôi nuôi chó**** không hả?"

Tôi lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, "Tuyệt đối không có! Em chỉ tự mình chơi thôi..."

"Em đã thích chơi đến thế thì tại sao khi còn sống lại không nghĩ đến chuyện cùng anh thử xem chứ?"

Không nghĩ đến chuyện cùng anh thử xem chứ...

Cùng anh thử xem chứ...

Thử xem chứ...

Một loạt hình ảnh bị bôi mosaic chợt xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi lập tức mặt đỏ tai hồng chạy trốn ra khỏi cõi mộng.

Khi quay lại, Mộng Quan đang vắt chéo hai chân chơi game xếp hình Tetris.

Cái máy chơi game dành cho trẻ em đó là do con trai của ông ấy đốt cho năm ngoái.

Cả ngày ông đều mang theo nó, coi nó như trân bảo.

Thấy tôi đi ra, ông ấy đút máy chơi game vào túi, "Còn tận hai mươi phút nữa cơ mà, sao ra sớm vậy?"

Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lục Uyên, vỗ vỗ khuôn mặt thất thần của mình, nói: “Hai mươi phút đó giữ lại đi, lần sau tôi lại dùng."

Nói xong, không đợi Mạnh Quan đáp lại, tôi đã vội vội vàng vàng chạy đi.

Cuộc đàm phán lần này coi như thất bại rồi.
Tôi không thể lừa gạt Lục Uyên đốt thêm hàng cho tôi nữa.

Đám khách ma suốt ngày tới cửa hàng của tôi để hối thúc khiến tôi cũng sứt đầu mẻ trán.

Ngay khi tôi đang nghĩ đến chuyện tìm thêm một vài kênh cung cấp khác, trạm giao dịch bưu chính đã liên hệ với tôi, nói rằng có bưu kiện từ dương gian gửi đến cho tôi.

Chữ "Uyên" trên nắp hộp sáng lấp lánh ánh vàng, lay động trái tim tôi, mở ra thì thấy tràn ngập đều là những thứ tôi muốn, chủng loại thậm chí còn phong phú hơn cả lần trước.

Ngoài ra còn có rất nhiều loại mà trước nay tôi chưa thấy bao giờ.

Lục Uyên là vị thần tài phương nào vậy trời!

Tôi đang nóng lòng muốn đem toàn bộ chúng ra đặt lên kệ trưng bày thì lại chợt thấy một tấm thẻ bị ấn ở phía dưới cùng.

Chính Lục Uyên đã viết bằng bút dạ đen rồi đốt nó.

Nét chữ sinh động và hữu lực: "Lần sau muốn đồ vật của anh thì hãy viết báo cáo về trải nghiệm sử dụng rồi đọc cho anh nghe. Mỗi kiện sản phẩm không dưới 800 chữ."

Báo cáo trải nghiệm người dùng?

Không dưới 800 từ?

Tôi kiểm kê lại số hàng mà Lục Uyên đã gửi cho tôi.

Đống báo cáo đó về cơ bản là sẽ có kích cỡ của một cuốn tiểu thuyết!

Sao trước đây tôi hề không biết Lục Uyên có sở thích này chứ!


*Nguyên văn là “我当年的冤种男朋友“: Tra hoài không hiểu cái từ “冤种” kia là bóng gió cái gì nữa luôn, ai biết chỉ mình với 🥲

**DIY: Do It Yourself – tự mình ”làm” lấy ấy mà

***蝎子拉屎—独一份 (Phiên âm: Hạt tử phân – độc nhất phân): Mình nghĩ nát óc thì ngộ ra đây có thể là một kiểu chơi chữ của Trung. Trong câu “độc nhất phân” (dịch nghĩa: chỉ có một), thì từ “độc” (独) đồng âm với từ “độc” (毒) trong từ “độc hại/ chất độc”; còn “phân” (份) đồng âm với từ “phân” (粪) mang nghĩa là “💩”. Cả câu đồng âm là “毒一粪” (Độc nhất phân) ý là bọ cạp thì đến “💩cũng độc” ấy mà 😂

****Giấu tôi nuôi chó: ý chỉ việc ngoại tình
______________

#: Xin lỗi vì nhầm lẫn giữa chữ “Nguyên” và chữ “Uyên”, mình sẽ sửa lại hết tên nhân vật chính 🙇‍♀️

##: Theo góp ý thì đổi hẳn sang câu tục ngữ của Việt Nam sẽ dễ hiểu hơn nè

#MoT
#mot_cuahangdiaphu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play