Thu đi đông tới, vạn vật đều đổi thay. Cuối năm, mấy trận tuyết lớn đi qua khiến trời giá rét. Núi Nhạn Hàng được phủ lên một lớp tuyết thật dày, từ gian phòng trong sợ cốc nhìn ra ngoài đều là tuyết trắng xóa chói mắt.

Từ mùa thu sang mùa đông, vạn vật đều đổi thay, sau một vài trận tuyết núi Diên Thành đã bị bao phủ bao phủ một lớp tuyết dày, ngọn núi được phủ đầy tuyết trắng bàng bạc.

Sau khi tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng nhẹ ở phía sau những đám mây dần dần ló ra.

Vệ Tứ cầm sào gạt đi lớp tuyết đọng trên nóc nhà, khối tuyết đổ rào rào xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm đục.

Tô Anh nằm trên giường, không nhúc nhích, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Cửa phòng có người nhẹ nhàng gõ hai tiếng, đôi mắt nàng mới dần tỉnh táo, quay đầu nhìn qua.

Vệ Thập Lục cẩn thận bưng một cái chén nhỏ vào nhà, đối diện với ánh mắt của Tô Anh là nụ cười ngây ngô, rồi vội vàng đóng cửa lại để tránh gió lạnh thổi vào phòng.

Nàng ấy đến trước giường: “Chào cô nương ạ.”

Tô Anh ngủ đển đỏ bừng khuôn mặt, mỉm cười vớiVệ Thập Lục, nụ cười rất ngọt ngào: “Chào ngươi!”

Vệ Thập Lục bị nàng làm cho ngượng ngùng, vội cầm chén đến trước mặt nàng: “Đây là trứng xào chua ngọt mà tối qua cô nương muốn ăn, người nếm thử xem Vệ Ngũ làm có hợp khẩu vị không ạ?”

Mùi thơm ngọt ngào cùng dầu vừng bay vào mũi nàng, Tô Anh nuốt nước miếng: “Thơm quá.”

Tô Anh vén chăn đứng dậy, nói với Vệ Thập Lục: “Ngươi mau đặt lên bàn đi, đừng để bỏng tay.”

Vệ Thập Lục có chút kiêu ngạo: “Hì hì, tay ta thô lắm, không sao đâu ạ.”

Tô Anh đi đến chậu đựng nước, đổ nước ấm từ bình nước ra chậu để rửa mặt, bất mãn nói: “Nhưng ngươi bê mãi như vậy cũng mỏi tay đấy.”

Vệ Thập Lục lắc đầu, trước khi bê nàng đã xoa lòng bàn tay nên giờ hai rất ấm tiện thể giữ ấm đồ ăn trong bát luôn. Hai má Tô Anh căng phồng, súc miệng với nước, nhìn thấy một màn như vậy từ trong gương, đôi mắt cong một chút.

Nàng, hình như từ sau khi gặp Chu Huyền Diễm, nàng nhìn ai cũng thấy rất đáng yêu.

Tô Anh nhanh chóng rửa mặt cho xong, rồi ngồi vào bàn, cầm lấy đũa và thìa nhỏ.

Vệ Thập Lục lúc này mới mang bát đặt trước mặt nàng.

Trong chén sứ có hai viên bánh trắng muốt được bao quanh bởi nước đường, ngoài ra còn có thêm chút dầu mè được điểm phía trên, Tô Anh gắp lên miếng bánh cắn một miếng, vui vẻ thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại.

“Ngon quá!” Tô Anh nghiêm túc nói với Vệ Thập Lục.

Vệ Thập Lục cười hì hì, nói: “Nếu biết cô nương thích như vậy chắc Vệ Ngũ vui lắm đây.”

Nàng ấy lại nói tiếp: “Trưa nay, cô nương muốn ăn gì?”

Tô Anh liếm cánh môi còn dính lại chút nước đường: “Gà cay đi.”

Nói xong nàng lại nuốt nước miếng, có chút xấu hổ, trước đây nàng có ăn vậy đâu! Nàng nhỏ giọng hỏi: “Có được không?”

Vệ Thập Lục tất nhiên là gật đầu, dù cô nương muốn ăn bầu trời sao thì bọn họ cũng sẽ lấy xuống cho nàng ăn, huống chi gà cay.

“Lát nữa ta sẽ đi bảo Vệ Ngũ làm cho cô nương ăn.” Vệ Thập Lục ngồi bên cạnh nhìn Tô Anh, nhìn nàng ăn rất là ngon miệng.

Mặc dù, Tô Anh ăn khá nhanh, nhưng động tác của nàng rất nhã nhặn, vừa hợp với đôi mắt cong cong, chỉ một chén bánh nước đường đơn giản mà nàng ăn trong rất đẹp mắt và ngon miệng.

Bị Vệ Thập Lục nhìn, mặt Tô Anh có chút xâu hổ, xoay thìa múc một viên bánh khác cho nàng ấy: “Ngươi ăn đi.”

Vệ Thập Lục xua xua tay nói: “Cô nương ăn đi, sáng nay ta đã ăn cơm rồi.”

“Ta chỉ cảm thấy cô nương ăn gì cũng rất ngon miệng thôi.”

Khuôn mặt Vệ Thập Lục đèn xì thẹn thùng cười.

Tô Anh ngây ra một lúc, nhớ lại dáng ăn của mình, chắc không khó coi cho lắm đâu nhỉ!

Ai ngời Vệ Thập Lục lại nói: “Mấy ngày gần được, cô nương ăn uống khỏe ghê, còn đặt biệt thích ăn cay nữa chứ.”

Lúc chủ tử của bọn họ vừa tời đi, có một thời gian Tô Anh bỏ bữa mấy ngày liền.

Tô Anh dừng một chút.

Trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.

Nàng cúi đầu nhìn chén nhỏ, vô thức khuấy thìa, nhỏ giọng giải thích: “Trời lạnh, nên ta muốn nhiều một chút, với lại ăn cay sẽ giúp ấm người hơn.”

“Cô nương nói cũng đúng.” Cũng may Vệ Thập Lục là người thật thà, không nghĩ gì nhiều.

Thấy đã lái được qua chuyện, Tô Anh cũng thờ phào nhẹ nhõm, ăn xong lại ngồi bên cửa sổ.

Ghế nằm không dùng đến nữa nên Tô Anh đã nhờ người bê đến cạnh cửa sổ, nàng dựa nằm trên ghế, nghiêng người lười biếng.

Đưa lưng về phía Vệ Thập Lục, từ dưới gối rút ra một quyển y thư, lén lút lật xem.

Vệ Thập Lục từ phía xa nhìn lại chỉ thấy bóng dáng cô nương lẻ loi, lại trầm mặc không lên tiếng, có thể là người đang nhớ chủ tử.

Vệ Thập Lục trời sinh đã không biết an ủi người khác, lại sợ nói nhiều không cẩn thận lỡ lời nào khiến Tô Anh hiểu lầm, nàng ấy do dự đứng ở cách đó không xa.

Tô Anh đóng quyển y thư lại, mắt nhắm lại, cánh môi khẽ mở, hình như là đang nhẩm nói gì đó, một hồi lâu mới mở mắt, vừa lòng gật đầu, cất quyển y thư dưới gối.

Nàng ngồi dậy ghé vào thành cửa sổ, giơ tay ra chạm nhẹ vào giọt nước còn vương ở bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào khung cửa sổ lạnh băng làm nàng bừng tỉnh lại.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Thập Lục, hắn……ở bên ngoài có bình an không?”

Vệ Thập Lục không dám chủ động nhắc đến, nhưng Tô Anh lại hỏi, nàng ấy liền thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ gật đầu: “Vẫn ổn ạ, nghe nói phản tặc Liêu Đông bị tướng sĩ của chúng ta đánh lui, không lâu nữa sẽ có tin thắng trận truyền về thôi. Cô nương yên tâm, kinh thành vẫn được phòng thủ kiên cố, chắc Chu công tử sắp xếp sự việc gần ổn thỏa rồi, cô nương cứ yên tâm chờ chủ tử về đón người”.

Người trong lòng bôn ba bên ngoài, Tô Anh cách mấy ngày lại hỏi tình hình của hắn cũng là chuyện thường thôi, Vệ Thập Lục lần nào cũng cố trấn an nàng khi nhắc đến tình hình kinh thành.

Vệ Thập Lục bọn hắn tuy rằng ở Tây Bắc nhưng lúc nào cũng chú ý chuyện ở kinh thành.

Hiện giờ, ngồi ngôi vị hoàng đế trên cao chỉ là đứa nhỏ còn bú sữa mẹ, như vậy sao có thể trấn an dân chúng, bởi vậy mà tám tháng sau khi tiên đế băng hà ấu tử mới đăng cơ, các nơi đóng quân đều ngo ngoe rục rịch, những cuộc bạo loạn nhỏ không ngừng xuất hiện nhưng đều bị quân kinh thành trấn áp. Đến ba tháng trước, tổng binh Liêu Đông do Trương Phương Long chỉ huy, bắt đầu tạo phản, kéo quân đánh theo hướng Tây Nam, một đường hướng đến kinh.

Kinh sư khẩn cấp điều binh từ các nơi về, mà Tây Bắc vẫn luôn là nơi có nhiều trọng binh nhất, trong đợt loạn lạc này, tướng vùng Tây Bắc là Lục Xung dẫn mười vạn binh mã cung lương thảo ngày đêm chạy đêm hướng về kinh thành.

Hắn hợp binh với quân đội kinh thành ở Sơn Hải Quan, liên tiếp thắng trận, một thời gian tiếp, danh tiếng Lục tướng quân truyền khắp các nơi.

Mấy người Vệ Tứ ở đây càng kích động hơn.

Trước mắt, Tô Anh không muốn bọn họ phát hiện mình đã biết thận phận thật của Chu Huyền Diễm, nên nàng không hỏi kĩ càng lắm, chỉ cần biết hắn vẫn bình an vô sự là đủ rồi.

“Lục tướng quân, Lục tướng quân”, Tô Anh mặc niệm trong lòng vài tiếng, ngón tay vô thức vẽ hình xoắn ốc trên cửa sổ: “Vậy là tốt rồi.”

Như vậy, nàng có thể an tâm rời đi.

Tô Anh sơ sờ cái bụng phẳng của mình chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng sẽ giấu được chuyện này thôi.

Thật ra, Tô Anh biết con cái là chỉ có thể nhận không thể cầu, không ai có thể đảm bảo vài lần là có thể mang thai được.

Tháng đầu tiên sau khi Lục Xung rời đi, nàng không có bất cứ phản ứng gì, khiến nàng thất vọng ủ rũ cả ngày, nhưng Tô Anh cũng chỉ có thể an ủi chính mình, nếu thật sự không thể có thì có lẽ nàng và hắn không có duyên phận rồi.

Nhưng không ngời đến tháng tiếp, kỳ nguyệt sự của nàng lại không đến, và giờ đây đã là tháng thứ ba những vẫn không thấy, lại kết hợp với một ít thông tin đọc được trong y thư.

Tô Anh vui mừng trong lòng, nguyện vọng của nàng cuối cùng cũng có thể trở thành sự thật!

Nàng nôn nóng, muốn chờ đến khi Vệ Thập Lục bọn họ có được tin tức bình an của Lục Xung thì sẽ nhanh chóng rời đi.

“Cũng sắp giao thừa rồi, ta muốn xuống núi mua vài thứ, để đón năm mới, vừa hay có thể đi thăm Diệp tỷ tỷ, Thập Lục có thể đi cùng ta không?”

Nhiệm vụ của Vệ Thập Lục là bảo vệ nàng, nên tất nhiên là nàng ta đồng ý: “Cô nương, đợi trưa một chút rồi hắng xuống núi, đến lúc đó tuyết trên đường cũng đã tan gần hết rồi.”

Tô Anh cũng nghĩ vậy, lúc này nàng không dám mạo hiểm mà đi trên đường núi.

Ngày lâm bồn của Diệp Thanh gần đến, nên không tiện đi lại, đường núi mùa đông cũng không dễ đi, đã lâu rồi nàng ấy không gặp Tô Anh.

“Hắn đã về chưa?” Diệp Thanh không kiêng dè mà nhìn Tô Anh.

Sau khi Diêp Thanh nghe nói Lục Xung phải rời đi mấy tháng, liền không còn tin tưởng hắn nữa, vẫn cảm thấy Tô Anh bị lừa.

Tô Anh ngoan ngoãn lắc đầu: “Vẫn chưa về ạ.”

Diêp thanh nhìn sắc mặt nàng hồng thuận, rất bất đắc dĩ.

“Muội trong có vẻ không hề lo lắng nhiều nhỉ.”

Tô Anh chăm sóc bản thân rất tốt, cơm canh đúng bữa, trời đẹp sẽ đi tản bộ, đi quanh đường nhỏ gần tiểu viện, trừ vài ngày đổi tính có chút ưu sầu, còn lại đa số ngày nào của nàng cũng đều trải qua rất phong phú và thỏa mãn.

Hiện tại, khí sắc nàng hồng hào, nụ cười tươi tắn hơn so với thời gian này vào năm trước.

“Muội như vậy là tốt rồi.” Diệp Thanh sờ sờ đầu nàng, cũng không muốn nhắc đến chuyện gì mất hứng, chỉ mong nam nhân kia đáng tin cậy một chút.

Tô Anh thấy nàng ấy lo lắng, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Lần này, người không đáng tin, tùy hứng chính là nàng.

Tô Anh nhìn xuống bụng Diệp Thanh, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào, rồi vẫn thản nhiên nói chuyện với nàng.

Thời điểm này là lúc Diệp Thanh mong chờ đứa bé nhất, lôi kéo nàng nói chuyện một hồi.

Tô Anh nghe rất nghiêm túc, nàng hận không thể đem tất cả ghi tạc trong đầu.

Nhưng do hiện tại Diệp Thanh cũng đã tháng cuối, tinh thần không thực sự tốt,  nói chuyện chốc lát đã ngáp một cái.

Tô Anh vội chuyển đề tài: “Diêp Thanh tỷ tỷ, để muội đỡ tỷ vào trong phòng nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần, ta tự đi được, muội ngồi đây chơi chút đi, chờ Tần đại ca về, rồi để hắn xuống bếp nấu cơm, buổi tối muội ở lại ăn đã nhé, nghỉ một đêm rồi ngày mai hãy về.” Diệp Thanh vỗ vỗ tay nàng nói.

Tô Anh vẫn cẩn thận đỡ nàng, nghe được lời mời thật lòng: “Cảm ơn Diêp Thanh tỷ tỷ.”

“Sao tự nhiên lại nói cảm ơn?” Diệp Thanh không vui nói.

“Chỉ là cảm thấy tỷ luôn chiếu cố muội, mà muội lại không làm gì được cho tỷ cả, chỉ biết mang đến phiền toái thối.” Tô Anh nhỏ giọng nói.

Diêp Thanh lầu bầu: “Thôi đi.”

Nói xong cầm tay nàng vỗ vỗ: “Nếu lần sau muội còn nói mấy câu như này nữa là ta không cho muội ở lại ăn cơm cùng đâu.”

Tô Anh chua xót, nặng nề gật đầu một cái.

Diêp Thanh lúc này mới vừa lòng.

Tô Anh đưa nàng vào phòng, trở lại bên ngoài, lúc này có vài người đang đi lại trong viện phơi thảo dược, chỉ có một mình Vệ Thập Lục.

Tô Anh nắm chặt ngón tay, nói: “Thập Lục, ngươi mau giúp ta mua một ít tranh tết đi!”

Vệ Thập Lục nghĩ đây không phải là lần đầu Tô Anh đến hiệu thuốc, nàng rời đi trong chốc lát chắc là sẽ không có chuyện gì, liền gật đầu: “Được, cô nương có muốn mua gì khác không?”

Tô Anh lắc đầu.

Chờ Vệ Thập Lục vừa đi khỏi, Tô Anh liền đi đến trước quầy thuốc, nhanh tay lấy một thang thuốc mà nàng đã thuộc lòng.

Phương thuốc này nàng đã nghiên cứu vài tháng nay, ghi tạc trong đầu nàng từ lâu.

Tô Anh run ngón tay đêm thuốc nhét vào trong tay áo, rồi lấy một khối bạc để ở trên quầy.

Làm xong mọi thứ, tim Tô Anh giống như muốn nhảy ra ngoài, lấy ghế ngồi xuống hít sâu vài lần, sờ sờ bụng mình, mới bớt căng thẳng hơn.

Không cần đợ đến đêm giao thừa, phía Liêu Đông liền truyền đến tin tức, trừ chủ mưu Trương Phương Long mất tích ở bên ngoài thì tất cả mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa.

Hôm nau, cơm trưa trong tiểu viện cũng phong phú hơn so với mọi ngày.

Tô Anh cùng Vệ Ngũ và Vệ Thập Lục mang tranh tết dán lên song cửa sổ.

“Chúng ta dán bây giờ có phải hơi sớm không? Còn mười ngày nữa mới đến tết mà.” Vệ Thập Lục nói.

Tô Anh lắc đầu: “Không còn sớm nữa! Hôm nay không phải vui hơn à!”

“Cũng đúng!” Vệ thập Lục nghĩ, hôm nay quả thật có rất nhiều chuyện vui.

Dán xong song cửa sổ, toàn bộ tiểu viện trở nên náo nhiệt. Sau đó, Tô Anh bảo hai người họ vào nhà cùng ăn cơm.

“Chút nữa chúng ta ăn sau cũng được.” Vệ Ngũ vội vàng từ chối.

Tô Anh nhẹ nhàng nói: “Hôm nay không giống mọi ngày, hôm nay là để chúc mừng chiến thắng mà!”

Vệ Ngũ cùng Vệ Thập Lục nghe vậy liền không thể chống cự lại được.

Đành ngồi xuống bàn, Tô Anh cầm đũa bọn họ mới động đũa.

Tô Anh ăn no bụng, buông đũa xuống, bọn họ cũng buông đũa xuống theo.

Khóe miệng Tô Anh mang theo ý cười nhàn nhạt, cầm lấy ấm trà rót trà chọ bọn họ.

Vệ Thập Lục thấy vậy liền đứng dậy, đưa tay nhận lấy: “Sao có thể để cô nương châm trà chứ!”

Vệ Ngũ thấy thế cũng đứng lên theo: “Cô nương để ta làm cho.”

Trong lúc bọn họ nói thì Tô Anh đã rót xong trà cho hai người, nàng đặt ấm trà xuống, nâng tách trà lên: “Chúng ta lấy trà thay rượu, kính các trướng lĩnh Liêu Đông ở xa.”

Vệ Ngũ và Vệ Thập Lục cũng xúc động, nâng tách trà lên uống hết.

Tô Anh nhìn họ uống xong, còn mình chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

“Sao cô nương không uống?” Vệ Thập Lục nhìn chén trà vẫn còn nguyên trong tay Tô Anh, tò mò hỏi.

Tô Anh nuốt nước bọt, áy náy nhìn họ: “Ta xin lỗi.”

Vệ thập Lục, Vệ Ngũ không hiểu, liếc nhìn nhau, lại phát hiện trước mắt bỗng nhiên mờ đi, hai người xuất thân là ám vệ, thời gian qua sống nhàn nhã những cũng không chức nhiệm của mình.

Phản ứng đầu tiên chính là nước trà có vấn đề.

Bọn họ không hề đề phòng Tô Anh.

Đúng lúc này, Tô Anh mới thực sự áy náy, nàng thừa dịp bọn họ còn ý thức, vôi vàng nói: “Chỉ là mê dược, thuốc này chỉ có tác dụng trong bảy canh giờ, các ngươi cứ an tâm ngủ một giấc. Chờ sáu canh giờ sau, Vệ Tứ tới đổi ca sẽ phát hiện ta không còn ở đây nữa, nhưng cũng có thể giúp các ngươi chứng minh rằng ta làm các ngươi bị hôn mê, chuyện ta rời đi đều không liên quan đến các ngươi. Nếu Lục tướng quân tức giận, các ngươi cứ đem mọi chuyện đổ lên ta.”

Vệ Thập Lục khiếp sợ nhìn nàng.

Tô Anh sờ sờ đầu nàng ấy: “Thập Lục, ngươi nói với hắn, đừng tới tìm ta, các ngươi không tìm được đâu.”

Vệ Thập Luc và Vệ Ngũ lúc này mới hiểu, nàng đã biết thân phận thật của Lục Xung, nhưng còn chưa kịp nói gì đã ngất xỉu.

Tô Anh sợ bọn họ bị cảm lạnh, đi vào trong phòng cầm hai cái chăn đắp lên người cho họ, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

*****

Mùa đông ở Liêu Đông giá lạnh, băng tuyết bao phủ cả đất trời, nhưng tinh thần các tướng sĩ lại phấn khởi, vui mừng.

Mành trướng của lều tướng quân được vén lên, một bóng ngường mang huyền giáp bước ra.

Nam tử dáng người cao gầy, mặc huyền giáp, khí thế vô cùng bá đạo, các tướng sĩ cùng cung kính hô: “Tướng quân.”

Nam tử bước đi không ngừng, bước chân hướng đến đích của hắn, trong gió tuyết mơ hồ lộ ra khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt phượng sắc bén, bình tĩnh lại rất có tính áp bức.

Chỉ là lông mày hắn hơi nhướng lên nhìn giống như có chút không kiên nhẫn.

Trên mày kiếm của Lục Xung đọng một chút tuyết trắng, hắn không hề để ý, hắn dừng lại lều quân sĩ, nhìn các binh lính canh giữ ở trước quân trướng, nhướn mày: “Tướng quân của các ngươi đâu?”

Không đợi binh lính trả lời, bên trong truyền ra một tiếng: “Vào đi!”

Lục Xung tự mình xốc mành trướng đi vào, nói: “Sáng mai hồi kinh!”

Vừa dứt lời, hắn thấy tình hình trong quân trướng, nhíu mày: “Con thỏ đó đâu ra đấy?”

Nam nhân tên Cố Tranh trả lời: “Nghe theo sắp xếp của ngươi”.

Rồi lại nói: “Mua từ nông gia ở vùng lâncận.”

Trong quân trướng có hai lồng thỏ lớn, tổng cộng có mười mấy con thỏ, cả thân một màu trắng muốt giống như bông.

Lục Xung cúi người tiến lên phía trước, có chút hứng thú.

“Là thỏ nuôi sao?”

“Đưa ngươi hai con nhé?” Cố Tranh đi đến cạnh hắn, nhìn hai lồng thỏ, giọng ôn hòa.

Tuyết trên mi đã tan thành giọt nước lạnh lẽo đọng trên gò má Lục Xung, hắn đưa tay qua khe hở của lồng sờ sờ con thỏ, lông xù xù, rất giống đầu nhỏ của Tô Anh, đột nhiên Lục xung cười một tiếng.

Nhưng lại lắc đầu.

Hắn cũng không biết Tô Anh có thích thỏ hay không, hắn nói: “Để ta hỏi đã rồi tính.”

Hắn đang mặc áo giáp cứng lạnh, nhưng giọng điệu vừa rồi của hắn rất nhẹ nhàng, đến nỗi chính hắn còn không nhận ra. 

______________________________________ 

Anh Anh, nàng xem, ta rất mong chờ cuộc sống sau này của chúng ta!

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play