Hiện tại hủ tro cốt của Úy Đại Dân đang được cất giữ trong nhà hỏa táng, vẫn chưa được đặt vào phần mộ tổ tiên.

Cái gì mà đưa tang cơ chứ?Cuối cùng người cháu trai kia cũng không đến gặp mặt ông ta lần cuối cùng!Ngẫm lại tình cảnh của Úy Đại Dân, Úy Nam chỉ cảm thấy trào phúng đến cực điểm.

Nhìn vào bức ảnh gia đình bốn người duy nhất của nguyên chủ trong cả cuộc đời này, lúc này Úy Nam không thèm quan tâm đến quả báo mà Úy Đại Dân phải gánh chịu.

Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm - Em gái nguyên chủ hiện đang ở đâu?Dù muốn hay không thì hiện giờ cô vẫn đang chiếm dụng thân thể của nguyên chủ.

Vì thế cô em gái này hẳn là hậu nhân duy nhất của Uý gia, cũng là người thân duy nhất mà nguyên chủ nguyện ý thừa nhận.

Nếu Úy Nam đã chiếm lấy thân thể của người khác, thì dù thế nào cô cũng phải tìm ra đứa nhỏ này, đây là trách nhiệm của cô!Nhưng vì sao cô xuyên đến đây lâu như vậy, cũng nghe mọi người nói rất nhiều chuyện nhưng căn bản không ai nhắc đến đứa nhỏ này dù chỉ một câu!Chẳng lẽ cô bé không còn nữa?Ngẫm lại thì cũng không phải là không có khả năng này, dù gì… người một nhà Vương Tam Hoa kia thiếu nhất chính là nhân tính!Cô nhanh chóng mở sổ hộ khẩu ra.

Tên Úy Đại Dân vẫn còn trên trang chủ hộ.

Rõ ràng bọn họ vẫn chưa kịp đến để tiêu hộ.

Úy Nam tiếp tục xem mấy trang sau, đến khi nhìn thấy được cái tên Úy Bội mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vẫn còn may, cô em gái vẫn còn sống, cuối cùng cô ấy vẫn còn có một người thân trên đời này.

Úy Nam cũng xem qua danh sách thực phẩm một lần, cô phát hiện trước khi Úy Đại Dân đột ngột qua đời, hàng tháng ông ta vẫn lấy danh nghĩa cô con gái nhỏ lãnh các loại tem phiếu được trợ cấp cho cô bé.

Phiếu gạo, phiếu thực phẩm không hề thiếu.

Nhưng tem phiếu vẫn lãnh vậy còn người đâu?Cô cẩn thận nhớ lại tất cả những gì cô đã nghe được từ lúc tỉnh dậy đến giờ, sau đó cô chắc chắn rằng không có bất kỳ ai nhắc một chữ nào về cô bé Úy Bội.

Dựa theo ngày sinh trên sổ hộ khẩu, đứa nhỏ này năm nay đã sáu tuổi rưỡi.

Làm thế nào mà một người sống sờ sờ lại có thể biến mất không dấu vết?Úy Nam suy nghĩ một chút liền cảm thấy phải hỏi Ngụy Thu Hà về chuyện này.

Hiện tại, Ngụy Thu Hà là người duy nhất mà Úy Nam có thể tìm đến, cũng là người duy nhất có khả năng biết được chuyện này.

Cô trở về phòng, lục tìm trong túi hành lý mang về một lúc thì tìm thấy một túi nấm hương khô.

Số nấm này là do nguyên chủ ngày qua ngày lên núi hái về sau đó phơi khô, vốn dĩ muốn mang về cho mẹ, nhưng lại không nghĩ rằng đã không còn cơ hội.

Úy Nam vào nhà bếp lấy phần thức ăn vẫn đang ăn dang dở trong hộp cơm ra, rồi rửa sạch hộp cơm.

Sau đó cô cầm theo túi nấm hương và hộp cơm đi lên lầu ba, gõ cửa nhà Ngụy Thu Hà.

Người mở cửa là một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, trông dáng vẻ thì khoảng chừng bốn năm tuổi.

Nhìn thấy cô, thằng bé tò mò đưa đầu ra ngoài quan sát: “Dì tìm ai vậy?”Úy Nam biết đây là con trai của Ngụy Thu Hà, vừa rồi cô ấy có nhắc qua.

Vì thế cô cười tủm tỉm, nói: “Dì đến tìm mẹ cháu.

”Cậu bé mở cửa, xoay người hướng vào bên trong hô to: “Mẹ ơi, có người tìm!”Sau đó nhìn thấy Ngụy Thu Hà đôi tay ướt đẫm từ nhà bếp chạy ra: “Ai vậy?”Nhìn thấy Úy Nam thì cô ấy có chút sửng sốt, nhanh chóng đi ra:“Tiểu Nam, sao em lại lên đây giờ này? Lại xảy ra chuyện gì sao?”Cách đây không lâu hai người bọn họ vừa hẹn gặp nhau vào buổi tối sau khi tan tầm, lúc này nhìn thấy Úy Nam, Ngụy Thu Hà không thể không ngạc nhiên.

“Không có việc gì, em vừa sắp xếp lại các vật dụng cá nhân chợt nhớ ra vẫn chưa kịp mang quà cho chị nên vội mang lên đây.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play