Lục Như Ân vừa nghe liền đứng bật dậy, đôi mắt hoang mang, sửng sốt còn có chút lo sợ, mấy ngày trước cô còn giả vờ yếu đuối khi thấy Dạ Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ tra tấn người khác, bây giờ lại xuất hiện ở đây không chỉ xem mà còn đích thân hành hạ, tra tấn, hai người họ mà vào đây nhìn thấy cảnh này thì xong luôn.
Lục Đình Quân cùng Bùi Gia Linh cũng hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của người của Dạ Tử Môn, mấy người bọn họ chưa kịp phản ứng, nói năng gì thì đã nhìn thấy Dạ Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ dẫn đầu một đám thuộc hạ đi vào. Thuộc hạ của Bạch gia cúi thấp người nhận lỗi: “Tôi xin lỗi ạ, tôi không thể nào…”
“Ra ngoài đi, cho dù có mười người như cậu cũng không thể cản được bọn họ đâu.” Lục Đình Quân phất tay bảo thuộc hạ của mình ra ngoài, với khí thế áp đảo, cả người tỏa ra khí lạnh của hai người đi đầu đó thì có ai dám cản chứ? Mở miệng ngăn cản mất mạng như chơi, đến anh nhiều lúc còn phải sợ trước khí thế của hai người này.
Dạ Khải Hiên nhướng mày ngạc nhiên khi thấy Lục đại tiểu thư cũng có mặt ở cái nơi đầy mùi máu tanh, lạnh lẽo như thế, anh không nhịn được cất giọng hỏi: “Như Ân! Sao em cũng có mặt ở đây vậy? Nơi này cũng không khác gì ở Dạ Tử Môn đâu đấy.”
Lục Như Ân luống cuống tay chân, mặt mày dần trở nên vặn vẹo khó coi, cô biết phải giải thích làm sao đây? Đang khẩn trương suy nghĩ, tìm câu trả lời hợp lý thì bất ngờ Âu Tĩnh Kỳ đã tiến đến đứng bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai của cô, nở một nụ cười quỷ dị, nhìn Lục Như Ân với ánh mắt trêu ghẹo: “Tạm thời chúng ta đừng nói đến chuyện này, phải giải quyết chuyện chính trước, đúng không Rose?”
Hai mắt của Lục Như Ân mở to hết cỡ, cứ ngỡ như nó sắp rớt ra ngoài luôn vậy, cả người đông cứng, ngỡ ngàng, có chút không tin vào tai của mình. Âu Tĩnh Kỳ vừa mới gọi cô là Rose sao? Cô không có nghe lầm đúng không? Thấy Âu Tĩnh Kỳ nháy mắt với mình, Lục Như Ân liền khẳng định được anh đã nhớ ra rồi, nhớ lại hết rồi. Trái tim của Lục Như Ân đập nhanh vì vui sướng, vì quá hạnh phúc, cuối cùng thì anh cũng nhớ ra cô rồi, cô hận không thể ngay lập tức bổ nhào tới ôm chặt lấy Âu Tĩnh Kỳ để thỏa mãn nỗi nhớ của mình.
Rose? Lục Đình Quân, Dạ Khải Hiên, Bùi Gia Linh cùng Aron đưa mắt nhìn nhau đầy hoang mang, ở đây ai tên Rose thế? Người Âu Tĩnh Kỳ gọi là Lục Như Ân sao? Trong trí nhớ của Bùi Gia Linh, Lục Đình Quân và Aron thì Lục đại tiểu thư chưa bao giờ có cái tên đó, tên tiếng anh của Lục Như Ân không phải là Angel sao? Từ khi nào lại đổi thành Rose rồi?
Trước mắt, Dạ Khải Hiên tạm thời dẹp những thắc mắc của mình sang một bên, bắt đầu nói rõ mọi chuyện cho Lục Đình Quân, Lục Như Ân biết: “Anh cùng anh Tĩnh Kỳ đột ngột đến đây là vì một chuyện vô cùng quan trọng, hàng của Dạ Tử Môn đột ngột bị đánh tráo, theo những gì anh điều tra được thì số vũ khí thật hiện đang được giấu ở nơi này, những tên đánh tráo anh đã cho người bắt được gần hết rồi, chỉ còn thiếu có ba tên này nữa thôi.” Vừa nói anh vừa liếc mắt nhìn ba con người đang nằm dưới đất, trên người chi chít vết thương.
Tất cả người của Bạch gia ngoại trừ Lục Như Ân đều một phen sửng sốt, cả kinh, động vào Bạch gia và Dạ Tử Môn cùng một lúc? Kẻ đó điên rồi sao? Lục Như Ân bây giờ không thể chú ý, để tâm đến ai ngoài Âu Tĩnh Kỳ cả, cô rất muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này để hỏi rõ anh.
“Mau nói đi, kẻ đứng sau sai khiến các người là ai?” Lục Đình Quân lãnh đạm hỏi ba người đang nằm thoi thóp ở dưới đất.
“Là One, người đứng sau chúng tôi là One.” Một trong ba người bọn họ sợ hãi khai ra.
Lại là One, One rốt cuộc là ai? Bạch gia và Dạ Tử Môn đã từng đắc tội với gã ta sao? Sao hết lần này đến lần khác luôn nhắm vào Bạch gia, Dạ Tử Môn? Lục Như Ân nhíu chặt đôi mày của mình đến mức cứ như sắp dính vào nhau, không chỉ có cô mà những người ở đấy cũng có cùng suy nghĩ, một thắc mắc muốn biết One là ai?
Dạ Khải Hiên cho người đi tìm số hàng của mình theo những gì mà bọn chúng nói, rất nhanh đã tìm được hết tất cả, anh nhếch môi cười khẩy một tiếng: “Chúng mày cũng tài giỏi thật, đánh tráo số hàng của Dạ Tử Môn lại còn có thể trót lọt đưa tất cả vào sòng bài của Bạch gia, có gì thì đổ hết mọi chuyện lên đầu Bạch gia, khiến mối quan hệ giữa hai bên trở nên tồi tệ. Không! Tao phải khen kẻ đứng sau chúng mày mới đúng, nhưng đáng tiếc đã làm hắn thất vọng rồi.”
“Anh Khải Hiên! Bọn chúng giao lại cho anh.” Lục Đình Quân quay sang nói với Dạ Khải Hiên, dù sao người của anh cũng đã đánh bọn chúng còn nửa cái mạng rồi.
Người của Dạ Tử Môn ngay lập tức lôi ba kẻ đó rời đi, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, việc bây giờ của cả hai thế lực hùng mạnh là điều tra xem One là ai? Bọn tép riu đó chắc chắn không biết gì nhiều rồi.
Âu Tĩnh Kỳ nhếch môi, chầm chậm bước đến Lục Như Ân, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Sao nhìn anh chằm chằm vậy? Em lại bị nhan sắc của anh mê hoặc rồi à? Em thật thiếu nghị lực đấy.”
Cách nói này khiến cho Lục Như Ân dám khẳng định Âu Tĩnh Kỳ thật sự đã nhớ lại rồi, Âu Tĩnh Kỳ của cô thật sự đã trở lại rồi. Cô xúc động, mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên hỏi: “Anh nhớ lại từ khi nào thế?”
“Từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện thì anh đã nhớ lại mọi chuyện rồi, anh giả vờ chỉ là muốn trêu em một chút thôi.” Âu Tĩnh Kỳ cười cười trả lời, anh dang rộng hai tay chờ đợi Lục Như Ân lao vào lòng mình.
Nhưng Âu Tĩnh Kỳ đã lầm, Lục Như Ân không những không ôm anh mà còn bặm môi véo tai của anh, tức tối mắng: “Đồ thối tha! Anh dám trêu em kiểu đó à? Anh muốn chết có đúng không? Mất trí nhớ thì không nói, bây giờ nhớ lại rồi còn dám trêu em, lá gan anh càng ngày càng lớn rồi đó.”
Tất cả mọi người đứng ở đấy, từ người đứng đầu cho đến thuộc hạ đều chớp chớp mắt nhìn Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân bằng cặp mắt kinh ngạc, ngỡ ngàng, khó hiểu. Hai người đang nói cái gì thế? Từ khi nào hai người họ lại thân thiết với nhau như vậy? Bọn họ đã bỏ lỡ chuyện gì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT