Hà Thời Minh nhìn Lương Giai Tuyết ngã vào mình, thay đổi vẻ mặt.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, Hà Thời Minh không hề nghĩ ngợi, theo bản năng né qua bên trái.

Ngay sau đó, rầm một tiếng, cả người Lương Giai Tuyết ngã đập xuống đất…

“…” Lương Giai Tuyết.

Mẹ nó đỡ tôi một cái thì sẽ chết sao?

Lúc này, Hà Thời Minh vội vàng chạy tới, ân cần dò hỏi: “Cô làm sao thế? Có bị thương ở đâu không? Tôi vừa không phản ứng kịp, chỉ né nhẹ theo bản năng thôi, không ngờ cô lại ngã.”

Lương Giai Tuyết: “…”

Nói đi nói lại, dù sao cũng phải ra vẻ một chút có được không?

Lần này, cô ta rốt cuộc cũng nhìn ra, Hà Thời Minh hoàn toàn không có ý gì với cô ta cả.

Bằng không đối với hiểu biết của cô ta về đàn ông, vừa nãy cô ta lượn lờ uốn éo trước mặt Hà Thời Minh lâu như vậy, Hà Thời Minh đã phải vồ lấy cô ta như hổ đói từ lâu rồi!

“Không sao cả, không sao cả.”

Lương Giai Tuyết cắn răng bò dậy khỏi mặt đất, áy náy cười nói với Hà Thời Minh: “Xin lỗi anh, vừa nãy không cẩn thận nên ngã, làm anh sợ đi?”

“Không có không có, bằng không cô cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa tôi tự đi xem là được.” Hà Thời Minh đáp.

Lương Giai Tuyết gật đầu nói: “Đi, chân tôi hơi đau chút, chắc nên phải ngồi thêm một lúc đi.”

Cô ta chầm chậm thở ra hít vào, nếu không sẽ cảm thấy mình sắp nổi điên mất.

Cô ta đi thẳng tới ghế salon ngoài phòng khách rồi ngồi xuống, giả vờ xoa xoa cổ chân.

Hà Thời Minh cũng không để ý đến cô ta, tự mình đi lòng vòng, dù sao một căn nhà cao cấp lớn như thế này, lần đầu tiên được bước chân vào, cũng phải đi dạo cho hết.

Bên trong biệt thự, mọi thứ đều đầy đủ và tiện lợi, từ phòng trà, phòng đánh cờ, phòng làm việc, phòng khách, còn có một phòng xem phim riêng, ở sân sau có một cái hồ bơi cũng không nhỏ, khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông.

Cho đến một tiếng sau, Hà Thời Minh trở lại phòng khách, Lương Giai Tuyết còn đang ngồi ở đó.

“Cổ chân cô thế nào rồi?” Hà Thời Minh hỏi.

Lương Giai Tuyết lập tức đứng lên nói: “Cũng ổn rồi, anh Hà cảm thấy căn nhà này thế nào? Có gì cần phải thay đổi không? Tôi sẽ ghi chép lại hết, tối đa một tuần thôi có thể sửa chữa lại và hoàn thiện xong theo ý kiến của anh.”

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không cần, như vậy là tốt nhất rồi, đã vượt quá mong muốn của tôi rồi, để tôi tự mình trang trí thì cũng không thể chọn sắp xếp được xinh đẹp như thế đua. Cứ như thế đi.”

“Ừ, đi thôi.”

Nói xong, hai người rời khỏi biệt thự, quay lại tòa nhà tiêu thụ bên kia.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của quản lý Lâm An trong tòa nhà tiêu thụ nhà ở.

Hai cô gái mặc quần áo đồng phục ôm sát người, trông còn trẻ tuổi đi ra từ phòng thay đồ.

“Cảm ơn đàn chị, nếu không chỉ bằng vào khả năng của tôi, sợ là cũng không bước chân vào được tòa nhà này.”

Một trong số hai cô gái đó có mái tóc xoăn mà vàng, nói với cô gái hơi mập khác.

Cô gái hơi mập mặc đồng phục xua tay, nói với cô gái tóc vàng: “Thôi, tôi cũng chỉ tiến cử cô cho một người trung gian thôi, nếu như Phỉ Nhi cô không xinh xắn, tốt đẹp sẵn, hơn nữa cũng có khí chất, cho nên mới thuận lợi vượt qua được, bằng không có giới thiệu thế nào đi nữa cũng không dùng được.”

Cô gái này không phải ai khác, chính là Triệu Phỉ Nhi.

Mấy ngày gần đây, có thể nói là Triệu Phỉ Nhi đã thay đổi rất nhanh.

Lúc còn ở cạnh Hà Thời Minh, Hà Thời Minh làm bốn năm công việc liền để nuôi mình nhưng đối với cô ta mà nói, vẫn không hề đủ, cho nên đồng ý Phạm Vân Hải đang theo đuổi mình, đột nhiên được hưởng thụ cảm giác sung sướng khi mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Kết quả, cảm giác này duy trì được liên tục một ngày một đêm, Hà Thời Minh đột nhiên lái xe Bugatti xuất hiện ở trường học, thoáng cái đã trở thành nhân vật nổi bật nhất toàn bộ trường đại học Lâm An, thành đối tượng mà các cô gái mơ ước tới, bao gồm cả Triệu Phỉ Nhi.

Đối với cô ta mà nói, cảm giác này giống như đang thấy một ngọn núi cao hơn hẳn.

Cô ta bất chấp mặc kệ Phạm Vân Hải, điên cuồng xin Hà Thời Minh quay lại. Cô ta cho rằng Hà Thời Minh vẫn giống trước kia, không để tâm đến suy nghĩ hay tính cách cô ta như thế nào, bởi vì ba năm qua vẫn luôn như thế, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi được ánh mắt khinh thường của Hà Thời Minh.

Cô ta vốn phải được nở mày nở mặt, kết quả lại chỉ thành trò cười của đại học Lâm An, thanh đối tượng cười nhạo của mọi người.

Cho nên cô ta rời khỏi trường học, nhờ một đàn chị có quan hệ không tồi giới thiệu cho một chút, tới Nhất Phẩm Các để làm nhân viên bán hàng.

Cao Phán Phán tốt nghiệp được hai năm, từ lúc tốt nghiệp đi làm ở Nhất Phẩm Các tới giờ, mời Triệu Phỉ Nhi tới làm không chỉ một lần, chỉ có điều Triệu Phỉ Nhi lại không thèm công việc bán nhà như thế này.

Chỉ là bây giờ, Triệu Phỉ Nhi đã không còn lựa chọn nào nữa.

Cô ta chỉ muốn làm lại từ đầu, muốn làm một người khiến người ta phải ngước nhìn, thì đây là cơ hội cuối cùng.

Cô gái tóc vàng cười nói: “Cho dù thế nào, thì cũng phải cảm ơn đàn chị đã cho tôi cơ hội này.”

Cao Phán Phán cười hì hì: “Tới đây rồi, sau này chúng ta sẽ thành chị em! Còn lại trông cậy cả vào cô! Đợi khi nào cô kiếm được người giàu có rồi, tôi cũng được hưởng chút lợi ích. Nhìn cặp mông cong này xem, đúng là khiến tôi thèm chảy nước miếng!”

Vừa nói, cô ta vừa vỗ lên mông Triệu Phỉ Nhi một cái.

Triệu Phỉ Nhi “A” một tiếng, lui lại hai bước nói: “Đàn chị lại nói đùa, dù có được hưởng thì cũng là hưởng ké từ chị.”

“Cái gì mà nói đùa, trong tiểu khu này toàn là nhân vật tai to mặt lớn, mạnh hơn gấp trăm lần người bạn trai cũ kia của cô! Tiện tay dính được người nào cũng là một bước lên trời! Chị đây ở chỗ này hai năm, thế nhưng đã tận mắt thấy vài cô gái từ quạ biến thành phượng hoàng được luôn rồi! Với nhan sắc của cô, chắc chắn không bao lâu nữa là tìm được người giàu!” Cao Phán Phán cười hì hì nói.

Triệu Phỉ Nhi nghe nói thế, trong lòng rung động.

Cô ta tới chỗ này làm việc, đúng là vì có suy nghĩ như thế.

Cô ta không cam lòng, cô ta vốn có thể ở lại thành phố này làm phu nhân nhà giàu, chứ không phải về quê gả cho một anh nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Cho nên tới nơi này, là vì Cao Phán Phán thường kể chuyện ở đây cho cô nghe.

Cô ta muốn cho Hà Thời Minh biết, cho dù không có Hà Thời Minh, Triệu Phỉ Nhi cô ta cũng có thể tạo ra một mảng trời riêng, đều có thể trở thành người mà mọi người phải ngước nhìn, đến lúc đó Hà Thời Minh sẽ không thể nào với tới cô ta được nữa.

Tuy nghĩ như thế, nhưng Triệu Phỉ Nhi vẫn khiêm tốn nói: “Tôi làm gì có bản lĩnh như thế, sau này còn phải nhờ chị dạy dỗ nhiều!”

“Phỉ Nhi, lần này cô tới cũng đúng lúc!”

Cao Phán Phán nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có một phú nhị đại, cô không biết anh ta kinh khủng thế nào đâu, một căn nhà vài chục triệu, không thèm hỏi một câu, vỗ luôn cái thẻ lên bàn, bảo quẹt thẻ! Khiến tất cả chúng tôi đều choáng váng! Không chỉ thế, vừa nãy không phải chủ tịch cũng tới sao, đến chủ tịch cũng phải ưu ái có thừa với anh ta, căn biệt thự Số Một ở đây, giá tám mươi triệu, không nói nhiều đưa thẳng luôn cho anh ta!”

“A? Thật hay giả vậy?” Triệu Phỉ Nhi không thể tin nổi mà mở to mắt.

Biệt thự Số Một không phải là cô ta chưa từng nghe Cao Phán Phán nhắc đến.

Đây chính là căn biệt thự giá trị nhất trong tiểu khu này, trị giá tám mươi triệu tệ, là cao cấp nhất trong khu nhà ở cao cấp tại Lâm An!

Mà cứ thế đem tặng người ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play