Đinh Xuân Hương đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô đến bên sopha ngồi xuống.
Lúc này những gì được phát trên tivi là phóng viên chạy theo xe cấp cứu đến bệnh viện nhưng lại phát hiện Hà Thời Minh đã chạy mất rồi liền báo cáo ngắn gọn.
Nhìn thấy Hà Thời Minh không sao, Đinh Xuân Hương cũng thấy nhẹ nhõm. Sau đó cô tắt tivi, nói với Điền Phức Vi: “Tiểu Vi, có thể nói dì nghe không? Hình như rất nhiều chuyện mà dì không biết.”
Điền Phức Vi mím môi, sau đó thở dài: “Được rồi, cháu nói cho dì, chuyện này bắt đầu từ lúc cháu mới vào đại học… chính là như vậy, cậu ấy có bạn gái, lại còn là cùng đến từ nông thôn, có nhiều tiếng nói chung, cháu chỉ có thể âm thầm chúc phúc họ, sau đó thì dồn hết tâm tư vào việc học, tập trung thi nghiên cứu sinh!”
Nghe Điền Phức Vi nói xong, Đinh Xuân Hương thở dài một hơi nói: “Nói như vậy là cho đến hai ngày trước, Hà Thời Minh bị bạn gái bỏ rơi, tâm tư của cháu mới linh hoạt trở lại đúng không?”
“Không phải.” Điền Phức Vi lắc đầu: “Thực ra trong lòng cháu rất loạn! Hà Thời Minh mà cháu quen là một chàng trai như ánh mặt trời, thành tích học tập không tốt nhưng rất lạc quan, điều kiện gia đình không tốt nhưng lại rất thích giúp đỡ người khác, cho dù là gặp phải chuyện gì, cậu ấy cũng có thể cười đối diện với mọi người, cười đối diện với thế giới này! Cũng chính vì sự lạc quan và tính cách đó của cậu ấy mới khiến cháu thích cậu ấy, ở bên cậu ấy, có lẽ không thể vinh hoa phú quý cả đời nhưng cả đời có thể vui vẻ hạnh phúc!” Lúc nói, trên mặt cô ấy dần dần xuất hiện nụ cười.
Đinh Xuân Hương nghe Điền Phức Vi nói vậy cũng cười theo.
Đây chính là tình yêu của tuổi trẻ. Họ không quan tâm đến giàu nghèo, không quan tâm thân phận, không quan tâm thành tích, không quan tâm khoảng cách giữa hai người, càng không quan tâm ý kiến của người khác, chỉ theo đuổi những thứ họ thích. Nhưng đến một vài độ tuổi, họ sẽ không làm như thế, bởi họ có quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Nhưng thiếu niên thì khác, chỉ quan tâm đến bất cứ điều gì họ muốn.
Lúc này, nụ cười trên mặt Điền Phức Vi đột nhiên biến mất. Cô thở dài nói: “Nhưng Hà Thời Minh bây giờ khiến cháu cảm thấy rất xa lạ! Giống như người mà cháu quen trước kia, căn bản không hề tồn tại, cháu không biết nên làm như thế nào, càng không biết đối mặt với cậu ấy thế nào!”
Đinh Xuân Hương nghe đến đây, suy tư hai giây rồi hỏi: “Vậy tại sao cậu ta mời cháu ăn tối? Có phải cháu nói cho cậu ta biết cháu thích cậu ta không? Nên cậu ta mới bắt đầu chủ động theo đuổi cháu?”
Nếu là như thế, Đinh Xuân Hương cũng cảm thấy Điền Phức Vi nên suy nghĩ cẩn thận xem Hà Thời Minh có hợp hay không. Bất kể Hà Thời Minh nghèo hay quý, nhưng nhìn thấy con gái theo đuổi con trai, loại con trai này, Đinh Xuân Hương không muốn Điền Phức Vi lãng phí thời gian với cậu ta.
“Không phải.” Điền Phức Vi lắc đầu: “Cháu không nói với cậu ta! Là bạn gái cũ của Hà Thời Minh với Phạm hội trưởng yêu nhau, mà hai ngày nay Phạm Vân Hải vì lấy lòng cô gái đó, vẫn luôn nhắm vào Hà Thời Minh, kích động sinh viên toàn trường bôi đen cậu ấy! Lúc đó cháu không nhịn nổi liền ra mặt nói vài lời cho Hà Thời Minh! Hôm nay Hà Thời Minh vì để chặn họng đám người đó nên lái Bugatti đến trường, sau đó mấy cô gái trong trường liền điên cuồng theo đuổi cậu ấy, cháu thấy Hà Thời Minh có vẻ rất đau đầu liền đứng ra giả làm bạn gái cậu ta, dọa mấy cô gái kia sợ chạy mất, Hà Thời Minh vì muốn cảm ơn cháu nên mời cháu ăn cơm.”
Đinh Xuân Hương gật gật nói: “Như thế à…” Nói xong, vẻ mặt cười nhạo nhìn Điền Phức Vi nói: “Vậy lúc cháu giả làm bạn gái cậu ta, có cảm giác cực kỳ vui vẻ cực kỳ thích thú không?”
Điền Phức Vi nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Đinh Xuân Hương vỗ nhẹ lên đầu Điền Phức Vi, thở dài: “Cô nhóc ngốc, như những gì cháu nói, anh chàng Hà Thời Minh này không tệ đâu! Cho dù cậu ta người bình thường hay là phú nhị đại thì cậu ta vẫn là cậu ta thôi, hơn nữa trên thế giới này cũng chỉ có một mình cậu ta! Có lẽ cậu ta có gì đó muốn giấu, nhưng tính cách và đối nhân xử thế thì không giấu được! Dù sao không phải bất cứ ai cũng có thể liều mạng cứu người khác.”
Điền Phức Vi cau mày nói: “Nhưng…”
Đinh Xuân Hương ngắt lời cô: “Giàu nghèo cũng không quan trọng, cậu ta nghèo, dựa vào tiền của bố mẹ cháu để lại cũng đủ để hai đứa một đời không lo rồi! Cậu ta giàu thì có thể cho cháu sống tốt! Trước giờ cháu cũng chưa từng để ý những thứ này, đúng không? Quan trọng là con người cậu ta! Người cứu cháu năm đó là một người lạc quan như ánh mặt trời, vui vẻ giúp đỡ người khác! Những thứ khác không quan trọng đúng không?”
Điền Phức Vi nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Đinh Xuân Hương tiếp tục hỏi:” Tiểu Vi, cháu có nghĩ Hà Thời Minh thích cháu không?”
Điền Phức Vi trầm tư một lát, lắc đầu nói: “Cháu không chắc chắn, ở trường, cháu được gọi là đệ nhất hoa khôi, rất nhiều nam sinh muốn tiếp cận cháu! Nhưng cậu ta thì không, trước giờ không có luôn, có lúc từ xa nhìn, cậu ấy lặng lẽ đi mất, cho dù tình cờ đi gần nhau cũng chỉ mỉm cười! Nói trắng ra, gần 4 năm, cháu với cậu ấy nói chuyện còn chưa được 5 câu.”
“Phốc!” Đinh Xuân Hương nghe đến đây, nhịn không được mà bật cười.
Cô vuốt vuốt tóc Điền Phức Vi nói: “Cô bé ngốc, với sắc đẹp của cháu, bất kỳ tên con trai nào cũng có thể bị đánh gục, thế mà cháu lại đi yêu thầm một tên nhóc còn không nói được 5 câu, dì biết cảm giác đó, mỗi ngày đều giống như bị giày vò! Thật không biết 4 năm qua cháu đã trải qua như nào, khiến cô nhóc ngốc tủi thân rồi.”
Điền Phức Vi cười cười: “Cháu không cảm thấy tủi thân, cháu dồn hết tâm sức vào việc học, nên cháu là học bá số một Lâm An! Đây là kết quả có được từ sự nỗ lực.”
“Nhưng thanh xuân của đời người chỉ có một lần, đại học cũng vậy.” Đinh Xuân Hương nói.
Điền Phức Vi nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Đúng vậy, thời gian đối với mọi thứ rất công bằng. Giống như người dì Đinh Xuân Hương của cô, hơn 30 rồi nhưng vẫn cô đơn một mình, dì cũng có người mà dì thích, cũng muốn cùng người đó ở bên nhau nhưng lại không thể, cứ thế sống một mình cho đến bây giờ.
Chớp mắt, tuổi xuân qua đi, người đã trung niên.
Điền Phức Vi hít sâu một hơi, sau đó gật đầu nói: “Cháu hiểu mà dì, cháu biết nên làm như nào.”
“Vậy cháu định làm gì?” Đinh Xuân Hương tò mò hỏi.
Điền Phức Vi do dự một chút, nghiêm túc trả lời: “Cháu sẽ khuyên cậu ấy thi nghiên cứu sinh, như vậy thì chúng cháu có thể cùng thi rồi, hơn nữa sẽ có nhiều thời gian cùng nhau học cùng nhau trao đổi.”
“Phốc!” Nghe Điền Phức Vi nói, cô không nhịn được cười, bất lực lắc đầu nói: “Cô ngốc này, dì còn tưởng cháu nghĩ ra cái gì cơ, thôi, tùy cháu đấy, đầu óc học bá chỉ nghĩ đến việc cùng học thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT