Nghe lời nhắc nhở của Hà Thời Minh, Tần Lệ Nhã nghi ngờ hỏi.
Hà Thời Minh cười nhẹ đưa tay ra: “Không có gì, chỉ là có ý tốt nhắc nhở thôi, dù sao hôm qua Tần tổng cũng suýt xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà, tục ngữ có câu họa vô đơn chí, Tần tổng vẫn nên chú ý chút thì hơn, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn!”
Tần Lệ Nhã nghe lời Hà Thời Minh nói, hai mắt nheo lại.
Cô không ngốc.
Ngược lại, có thể ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Tần Thương, cô còn thông minh hơn rất nhiều người.
Bây giờ nghe lời nhắc nhở của Hà Thời Minh, Tần Lệ Nhã lập tức tỉnh táo.
Vụ tai nạn ngày hôm qua, ngoài mặt chỉ thấy là cô gặp phải côn đồ, nhưng Tần Lệ Nhã lại suy nghĩ rất nhiều, bởi những tên côn đồ đó rõ ràng là có mưu tính trước, chứ không phải là trùng hợp gặp được cô.
Chỉ là không có chứng cứ liên quan, cho dù cô nghĩ đến một vài tình huống cũng không có cách nào nói ra.
Nếu như thật sự có ai đó muốn hại cô,
Hôm qua thất bại, nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách khác.
Mà nếu nhà kho của tập đoàn Tần Thương xảy ra hỏa hoạn, chắc chắn sẽ là đòn chí mạng cho chủ tịch như cô.
Lúc này, Triệu Thư đi tới.
“Chị Triệu đến rồi, hai người nói chuyện đi, tôi về trước.”
Hà Thời Minh cười nhẹ, chào tạm biệt Tần Lệ Nhã và Triệu Thư vừa mới đến xong liền rời đi.
Nhưng Hà Thời Minh vừa đi,
Triệu Thư nghi ngờ nhìn Tần Lệ Nhã hỏi: “Tiểu Nhã, em sao thế? Vừa nãy anh Hà nói gì vậy?”
Tần Lệ Nhã hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói: “Không có gì, trực tiếp đưa em về công ty đi.”
“Về công ty? Không phải em muốn về nhà sao?”
“Bây giờ không về nữa… em còn có việc quan trọng phải làm.”
“Được.”
…
Hà Thời Minh trực tiếp lái xe về nhà.
Nên nhắc nhở Tần Lệ Nhã, anh cũng đã nhắc nhở rồi, còn về phần Tần Lệ Nhã làm như thế nào, không cần anh phải quan tâm.
Từ đáy lòng mà nói. anh hy vọng Tần Lệ Nhã không xảy ra chuyện, nhưng nếu Tần Lệ Nhã không tự chú ý, anh cũng lực bất tòng tâm.
Đỗ xe bên đường như cũ, Hà Thời Minh đi bộ vào tiểu khu.
Chỉ là khi anh quay lại phòng trọ, đột nhiên nhìn thấy, bình thường mấy cô chú hay đứng ở cửa tiểu khu, nay lại chuyển sang đứng trước cửa tầng hầm chỗ anh ở nói chuyện rất náo nhiệt.
Nhìn thấy Hà Thời Minh quay về, những người này lập tức tiến lên chào hỏi.
“Yo, Tiểu Minh về rồi!”
“Tiểu Minh xe cháu đâu? Chỗ đỗ xe nhà chú còn trống, cháu cứ đỗ ở đó!”
“Tiểu Minh thím mang cho cháu một cân cam, chú cháu mới mua chiều nay đấy, cháu ăn thử xem có ngon không!”
“Đừng ồn đừng ồn, Tiểu Minh, thím là thím Vương, đây là con gái thím, cháu thấy sao?”
“Thím Thẩm tính toán nhanh thật, người ta có bạn gái rồi!”
“Ông hiểu cái rắm. người ta còn chưa lấy vợ, sao lại không được giành!”
“Đúng vậy! Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà!”
Hà Thời Minh nghe những người này nói, chỉ cảm thấy cạn lời.
Những người này bình thường gặp anh, đến chào cũng không thèm, chỉ sợ Hà Thời Minh có chủ động chào hỏi, những người này cũng coi như điếc.
Dù sao người ta cũng là người của tiểu khu, còn anh chỉ đang đi thuê mà thôi.
Kết quả bây giờ, những người này lại chủ động tìm đến, hơn nữa thái độ cũng thay đổi 280 độ!
Tặng đồ ăn, tặng chỗ đỗ xe, giới thiệu bạn gái.
Chỉ vì anh là chủ chiếc Bugatti?
Cần thiết không?
Hà Thời Minh mất không ít sức mới thoát khỏi vòng vây của những người này, nhanh chóng chạy về tầng hầm của mình.
May mà, anh dùng hai ổ khóa khóa chặt cửa, ngay cả chủ nhà cũng không vào được, nếu không Hà Thời Minh nghi ngờ những người này liệu có lập tức nhào tới hay không.
Nhưng tầng hầm này, đúng là không thể ở lại tiếp được nữa.
Làm gì cũng bị người khác vây xem, ai chịu được chứ?
Thẻ mà Tần Lệ Nhã đưa cho anh bên trong có 15 tỷ, trên người anh vẫn còn 2,1 tỷ tổng cộng là gần 18 tỷ.
Cầm nhiều tiền trong tay như vậy, chắc là có thể mua được một căn biệt thự rồi.
Anh không có ý định mua một căn nhà bình thường, dù sao cả một tấn vàng, để trong một căn nhà bình thường không an toàn, chỉ có để trong biệt thự riêng, Hà Thời Minh mới cảm thấy yên tâm.
Hơn 15 tỷ, mua đứt thì không được, nhưng mua trả góp chắc là không thành vấn đề.
Hà Thời Minh lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm biệt thự ở Lâm An, đến tận khuya mới chợp mắt.
Hôm sau.
Hà Thời Minh vẫn đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên xem, là Vương Kiến Ba gọi đến, liền dụi dụi mắt, xuống giường đứng dậy nghe điện thoại.
“Anh Vương, sao thế?”
“Này! Nghe giọng cậu, mới ngủ dậy à?”
“Chưa tỉnh nữa, cảm giác như có thể ngủ thêm được 2 tiếng nữa.”
“Ồ! Thì ra là tôi làm cậu tỉnh giấc à! Tên nhóc này, có phải chia tay với Triệu Phi Nhi xong, cả người liền sa sút tinh thần không? Không giống cậu cho lắm?”
“Không có, đêm qua thức hơi muộn.”
“Được được, phụ đạo viên nói hôm nay cần ít tư liệu cá nhân, cậu đang ở đâu, cần tôi đi đón không?”
“Không cần, tôi tự đi được.”
Cúp điện thoại, Hà Thời Minh thở một hơi dài.
Vốn dĩ hôm nay muốn ra ngoài ngắm nghía, xem có tìm được căn biệt thự thích hợp nào để mua hay không, bây giờ xem ra chỉ có thể để ngày mai rồi tính.
Rửa mặt mũi đơn giản xong, chuẩn bị một ít tài liệu, Hà Thời Minh liền ra ngoài.
Nhưng lần này, anh học được cách khôn hơn, không đi ra từ cửa trước nữa, cũng không lái xe qua đường lớn trước cổng tiểu khu, mà trực tiếp lẻn đi từ cửa sau.
Hết cách, mấy người đó ở trong tiểu khu thật sự quá nhiệt tình.
Thậm chí không cần nghĩ cũng biết đã có một đám người chực sẵn ở bên cạnh xe của anh chờ anh đến.
Hà Thời Minh vốn là người có da mặt mỏng.
Chuyện này không liên quan đến việc có sợ hay không, hơn 20 năm sống dưới đáy xã hội khiến anh luôn cảm thấy tự ti, từ tận sâu trong tâm hồn luôn kháng cự việc xuất hiện trước mặt nhiều người, chưa kể những người này lại vô cùng nhiệt tình.
Vẫn nên gọi xe đi thôi.
Thứ nhất để tránh tiếp xúc với những người đó, thứ hai lần này là anh đến trường chứ không phải chỗ khác, trong trường đều là bạn học, nếu anh trực tiếp lái Bugatti đến trường, không biết có bao nhiêu người sẽ nói anh cố ý giả vờ nữa!
Vẫn nên khiêm tốn chút.
Không lâu sau, Hà Thời Minh đã đến trường, Vương Kiến Ba đang đợi anh ở cổng trường.
Anh chàng này không cao, chỉ gần 1m7 nhưng thân hình lại nở nang, cân nặng còn cao hơn cả chiều cao.
Thấy Hà Thời Minh đến, Vương Kiến Ba lập tức vui vẻ chào hỏi: “Tên nhóc này, nói thật cho tôi biết tối qua cậu lang thang ở đâu? Sao lại ngủ muộn thế?”
“Hả, chỉ là nghịch điện thoại hơi muộn thôi.” Hà Thời Minh bực mình nói.
“Haha, trêu cậu thôi, đi thôi, chúng ta đi đưa tài liệu trước, những người khác đều đưa gần đủ rồi.”
Sau đó hai người liền cùng nhau đi vào trong.
Trên đường, sinh viên đi tới đi lui rất nhiều, trong đó có rất nhiều sinh viên cùng năm, hôm nay đều quay về hết.
“Anh Vương, mấy hôm nay tìm việc thế nào rồi? Tìm được chỗ phù hợp chưa?” Hà Thời Minh vừa đi vừa hỏi Vương Kiến Ba.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT