Hà Thời Minh cười với cô gái trước mặt.

Đối với cô gái nắm giữ danh hiệu hoa khôi 4 năm liên tiếp của đại học Lâm An, người khiến biết bao thanh niên thầm thương trộm nhớ, làm sao mà anh có thể không biết được?

Mặc dù Hà Thời Minh và Điền Phức Vi không cùng chuyên ngành, nhưng tên của cô đều đã nghe thấy vô số lần.

Chỉ là khiến Hà Thời Minh không hiểu, anh biết Điền Phức Vi là chuyện bình thường, còn Điền Phức Vi sao lại biết anh nhỉ?

Dù sao thì hai người họ căn bản là không cùng một tầng lớp.

Điền Phức Vi là học bá 4 năm lại là hoa khôi, còn Hà Thời Minh chỉ là một sinh viên bình thường không thể bình thường hơn mà thôi, thậm chí cả người quản lý ký túc còn chả biết anh là ai.

Điền Phức Vi nghe thấy câu hỏi của Đinh Xuân Hương, cô liếc nhìn Hà Thời Minh với ánh mắt kỳ lạ, gật đầu nói: “Quen chứ, dì, đều là sinh viên năm cuối của đại học Lâm An, sao có thể không quen biết.”

Hà Thời Minh nhếch mép.

Chỉ vì thế thôi ư?

“Hả?”

Đinh Xuân Hương ngạc nhiên: “Anh Hà, anh cũng là sinh viên của đại học Lâm An? Sao không nghe Phức Vi nhắc đến anh nhỉ?”

Hà Thời Minh lúng túng nói: “Trường chúng tôi đông sinh viên, sao có thể kể hết được.”

“Cũng đúng.”

Đinh Xuân Hương gật đầu nói: “Nếu đã là bạn học vậy mong sau này anh Hà chăm sóc Phức Vi nhà chúng tôi nhiều hơn, cô nhóc này ở bên ngoài tôi vẫn không yên tâm lắm.”

Nghe thấy câu này, Hà Thời Minh cười nhếch mép.

Điền Phức Vi thiếu người chăm sóc?

Cô ấy chỉ cần hắt hơi một cái, đám nam sinh trong trường hận không thể nhanh chóng bê cô ấy lên đầu, làm gì đến lượt Hà Thời Minh anh?

“Hà Thời Minh, mấy bộ quần áo này đều là cậu mua?” Điền Phức Vi kỳ quái nhìn Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, không muốn mặc mấy bộ cũ nữa nên muốn đổi hết, thế nên mới mua nhiều như này.”

Điền Phức Vi nhìn Hà Thời Minh, ý tứ gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

Đinh Xuân Hương nhìn hai người, lại càng thêm nghi hoặc.

Nhưng cô ấy không nói gì, chỉ cười haha nói: “Đợi lát nữa hẵng nói chuyện, chúng ta mang đồ vào trước đã.”

Nói xong liền đi đến bên cạnh xe.

Hà Thời Minh vội vàng chạy tới: “Để tôi để tôi! Mấy bộ quần áo thôi, một mình tôi có thể làm được.”

Nói xong liền chạy đến trước mặt Đinh Xuân Hương.

Điền Phức Vi không chỉ là người tình trong mộng của nam sinh đại học Lâm An mà còn là người tình trong mộng của Hà Thời Minh, chỉ tiếc là Điền Phức Vi quá xinh đẹp quá tài giỏi, Hà Thời Minh trước mặt cô đến dũng khí nói chuyện cũng không có.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể biểu hiện trước người tình trong mộng, lại còn có cả dì của đối phương, sao có thể không biểu hiện thật tốt.

Lúc này Hà Thời Minh trực tiếp phát huy hết bản chất nịnh hót của mình, một tay xách túi lớn, vội vàng bước vào tầng hầm.

Nịnh hót, dù thế nào cũng phải nịnh hót.

Còn việc khác?

Không tồn tại là tốt nhất, 20 năm ngậm đắng nuốt cay, nội tâm Hà Thời Minh đã sớm mạnh mẽ.

Thằng này cho dù có tiền thì vẫn là một thằng bần tiện!

Đinh Xuân Hương và Điền Phức Vi thấy cảnh này đều tròn mắt ngạc nhiên.

Mấy bộ quần áo này đều do chính tay họ gói, mỗi bọc cũng phải hơn 100kg.

Hà Thời Minh lại có thể giống như xách gà, một tay một bọc.

Anh chàng này cũng quá khỏe rồi?

Đinh Xuân Hương và Điền Phức Vi ôm đống còn lại, đi theo Hà Thời Minh vào tầng hầm.

Chỉ là khi hai người bước vào tầng hầm, nhìn đống đồ bên trong liền bị choáng váng, Đinh Xuân Hương cười nói: “Anh Hà, đây…”

Cô vẫn nghĩ đây chỉ là nhà kho của Hà Thời Minh mà thôi.

Nhưng lúc bước vào mới phát hiện, bên trong còn có cả ghế sopha, móc treo, tủ quần áo, nhà bếp, nhà vệ sinh, nào có giống nhà kho, rõ ràng là một căn phòng để ở bình thường.

Hà Thời Minh đặt túi xuống, cười ngượng ngùng: “Chỗ này khá đơn giản, hai vị đừng chê cười!”

“Không dám không dám!”

Đinh Xuân Hương cười nói: “Chúng tôi nào dám, anh Hà thật là tao nhã.”

Lái Bugatti nhưng lại sống ở tầng hầm.

Sự tao nhã này, đúng là đặc biệt.

“Tao nhã gì đâu, có chỗ ở là tốt rồi, tôi đi rót nước cho hai người.”

Hà Thời Minh nói xong liền vội vàng đi rót nước.

Sau đó, Đinh Xuân Hương và Điền Phức Vi nói vài câu với Hà Thời Minh xong liền chào tạm biệt rồi rời khỏi, dù sao họ cũng là đến giao hàng chứ không phải đến làm khách.

Vừa mới ra ngoài.

Đinh Xuân Hương lập tức hỏi Điền Phức Vi: “Phức Vi, cháu và anh Hà thật sự chỉ là bạn bình thường thôi sao? Không có quan hệ gì khác?”

Điền Phức Vi thở dài: “Dì, nếu có quan hệ gì không lẽ cháu không nói với gì? Cháu và Hà Thời Minh chẳng có gì cả!”

“Vậy ánh mắt vừa rồi của cháu nhìn Hà Thời Minh sao lại kỳ lạ thế? Dựa theo kinh nghiệm sống của dì, hai người các cháu tuyệt đối không đơn giản như thế được! Chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết!” Đinh Xuân Hương tra hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play