Hà Thời Minh không lo lắng rằng những bộ quần áo này sẽ không được gửi cho anh. Trừ phi họ không muốn làm nữa.
Sau khi Hà Thời Minh rời đi, Đinh Xuân Hương quay lại nhìn Tống Lê Lê và Tiêu Quyên, mày đẹp khẽ nhíu: “Hai cô sao lại làm cho vị khách vừa rồi tức giận thế?”
Hai người đều cúi thấp đầu.
Tống Lê Lê không dám nói, mà Tiêu Quyên không dám đắc tội Tống Lê Lê.
“Không nói? Vậy tôi tự xem camera giám sát.” Đinh Xuân Hương nói xong liền đi thẳng đến phòng khách phía sau.
Mấy phút sau, Đinh Xuân Hương bước ra ngoài, nhìn Tống Lê Lê nói: “Đợi tôi thanh toán tiền lương cho cô xong, từ mai không cần đến nữa.”
Tống Lê Lê giật mình, lo lắng nói: “Đừng mà chị Đinh! Không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là em nhìn nhầm thôi! Em…”
“Không phải cô nhìn nhầm, mà là trong mắt chỉ có tiền! Những người không thể tưởng tượng được trên thế giới này nhiều lắm, còn chưa nói đến ánh mắt chế nhạo của cô! Lúc tôi vừa mới đến, đã thấy con xe Bugatti Chiron 240 tỷ trong bãi đậu xe, cô…”
Còn chưa nói xong, Đinh Xuân Hương đột nhiên mở to mắt, hét lớn: “Dm! Không phải trùng hợp thế chứ?”
Nói xong lập tức chạy ra ngoài trung tâm thương mại.
Lúc Hà Thời Minh đến bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại, anh bất lực nhìn bên cạnh xe mình có rất nhiều người đang lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thậm chí còn có một cô gái còn mặc áo phông trắng, quần short denim dài ngang hông, khoe đôi chân dài trắng nõn thon thả, ngồi ngay trên mui ô tô để tự sướng điên cuồng.
Hà Thời Minh đứng yên không nói gì một lúc, thấy đối phương không có ý dừng lại, liền tiến lên nhắc nhở: “Người đẹp, chụp xong chưa?”
Cô gái liếc mắt nhìn Hà Thời Minh, trợn tròn mắt nói: “Tôi chụp xong hay chưa liên quan gì đến anh? Anh cũng muốn chụp cùng chiếc xe này? Tiểu tử thối, biết đây là xe gì không, anh đứng đây thôi cũng đã hạ thấp giá trị của nó rồi! Cút ra xa chút!”
“Ồ! Muốn chụp ảnh cũng phải xếp hàng! Không thấy mấy người chúng tôi đang đợi sao?”
“Tự giác xếp hàng phía sau đi!”
“...”
Những người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Hà Thời Minh tối lại, anh nghiêm nghị nói với cô gái trên mui xe: “Xin lỗi, mời cô xuống, tôi đang vội!”
“Fuck you! Anh vội thì liên quan gì đến tôi!” Cô gái vừa nói vừa thả mình lên mui xe, áp bộ ngực nặng trĩu vào mui xe và chụp một bức ảnh cận cảnh.
Hà Thời Minh hít một hơi dài nói: “Được thôi! Có bản lĩnh thì đừng xuống nữa!”
“Hứ! Tôi xuống hay không có….”
Còn chưa nói xong, Hà Thời Minh đã lấy chìa khóa điều khiển từ xa trong túi ra bấm.
Ầm…
Chiếc Bugatti Chiron màu trắng xanh vốn đã yên lặng đậu ở đó bỗng phát ra tiếng gầm rú khiến cô gái chân dài trên mui xe sợ hãi kêu một tiếng rồi nhanh chóng từ trên mui xe leo xuống.
Cùng lúc xung quanh bắt đầu nghị luận.
“Chết tiệt! Đây là chủ xe sao?”
“Chủ nhân của Bugatti lại ăn mặc như này? Gu của người có tiền lạ quá?”
“Thật thú vị, giả bộ đến tận chỗ chủ xe luôn, tự vả quá nhanh!”
“...”
Chỉ là Hà Thời Minh mặc kệ bọn họ, trực tiếp mở cửa bước vào.
Sau một hồi sững sờ cô gái chân dài lập tức lao ra ngoài, liên tục vỗ vào cửa kính xe và nói: “Anh đẹp trai, mở cửa đi, kết bạn wechat với em, đây là mã QR của em, anh quét được không?”
Còn chưa kịp nói xong, chiếc xe đột nhiên phát ra âm thanh chói tai khiến cô gái bất giác lùi lại một bước.
Ngay sau đó chiếc xe nổ máy rời đi.
Những người xung quanh khi nhìn thấy cảnh này lập tức cười lăn cười bò.
“Hừ!”
Cô gái chân dài tức giận trừng mắt nhìn những người này, tức giận nói: “Cười cái gì! Xách dép cho bà đây còn không xứng! Một đám lông ** thối!”
Nói xong liền quay người rời đi.
Mà cùng lúc.
Ở cửa trung tâm thương mại.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng xẻ thấp và dài đến hông vội vã chạy ra khỏi đó, chính là Đinh Xuân Hương, người vừa chạy ra từ bên trong trung tâm thương mại.
Chỉ là vừa đi ra, cô chỉ thấy một chiếc Bugatti màu trắng xanh, trực tiếp phóng như bay lao ra đường lớn, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đẹp của Đinh Xuân Hương lập tức chuyển động.
Mặc dù cô không thấy rõ người trong xe, nhưng vị khách kia vừa đi, chiếc xe này cũng đi theo.
Với cả có thể một lần bỏ 900 triệu mua quần áo, đến nhìn cũng không nhìn, quyết đoán như thế không phải cũng có được!
Quay lại bên trong cửa hàng, Đinh Xuân Hương hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Tiêu Quyên, những bộ quần áo mà vị khách khi nãy yêu cầu, tôi sẽ đích thân đi giao.”
Khách hàng hào phóng như vậy, nếu có thể kết giao, chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa lúc nãy xem trong camera giám sát có thể thấy nhân phẩm anh ta không tệ!
Chỉ không biết có bạn gái hay chưa, có thể thành đôi với cháu gái mình hay không, cô cháu gái là hoa khôi của đại học Lâm An, hơn nữa cũng khá nghe lời người dì này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT