“Muốn thắng đến như vậy sao?” Hà Thời Minh cười khẽ.

“Đương nhiên rồi!”

Điền Phức Vi gật đầu nói: “Chỉ cần giành được giải quán quân, nghĩa là có thể được hội trưởng Lương chỉ dạy thư pháp! Anh không hiểu về thư pháp, nên không biết hội trưởng Lương có địa vị như thế nào trong giới thư pháp đâu!”

“Như thế nào? Chỉ là một hội trưởng hiệp hội thư pháp mà thôi, còn có thể lợi hại bao nhiêu chứ?” Hà Thời Minh khó hiểu hỏi.

Điền Phức Vi đầy hứng khởi giải thích: “Hội trưởng Lương không chỉ giỏi thư pháp đứng số một số hai ở Lâm An chúng ta, mà thậm chí còn ở toàn tỉnh, rất nhiều hoạt động triển lãm khi cần tới thư pháp, đều sẽ dùng một số tiền lớn để mời anh ấy qua viết! Dùng câu một chữ đáng ngàn vàng để hình dung cũng không quá! Thầy giáo thư pháp của em là ông cụ Quách cũng vô cùng tôn sùng hội trưởng Lương, ông ấy nói rằng chỉ cần em có thể được đích thân hội trưởng Lương chỉ dạy, thư pháp chắc chắn sẽ nâng cao được một bậc! Em vẫn luôn muốn được hội trưởng Lương chỉ dạy, tiếc là không có cơ hội! Cơ hội lần này đối với em mà nói, có thể là ngàn năm mới có một!”

Hà Thời Minh nhếch miệng.

Anh không hiểu về thư pháp?

Nếu nói anh không hiểu thư pháp, vậy những người ở đây cũng không có một người nào hiểu thư pháp.

Nhưng những lời như thế, nếu Hà Thời Minh nói ra, không chừng Điền Phức Vi lại bảo anh khoác lác, thậm chí còn khiêu khích đám đông xung quanh tấn công anh.

Vì một câu miệng lưỡi cực nhanh, hoàn toàn không cần thiết, vẫn nên thành thật xem thi đấu thì hơn.

“Vậy chúc tâm nguyện của em sẽ thành hiện thực!” Hà Thời Minh cười khẽ nói.

“Cảm ơn!” Điền Phức Vi vui vẻ cười nói.

Lúc này,

Các thành viên của hội học sinh có mặt ở đây bắt đầu duy trì trật tự tại hiện trường, đưa những sinh viên không tham dự ra ngoài, chỉ để lại những sinh viên tham dự thi đấu và đoàn người giám khảo.

Điền Phức Vi vô cùng tự tin nói: “Hà Thời Minh, anh cứ ở đây xem thi đấu trước đí, nhìn em đại sát tứ phương, bắt được giải quán quân chỉ trong một lượt!”

Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng rồi nói: “Được! Để anh xem em lợi hại thế nào!”

“Vâng!”

Điền Phức Vi gật đầu một cái thật mình, đi ra khỏi khán phòng và bước lên sân khấu.

Đi lên trên sân kháu.

Điền Phức Vi đi tới trước mặt Quách Minh đã ngoài năm mươi, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào thấy!”

“Tốt tốt!”

Quách Minh cười to nói: “Tác phẩm thi đấu lần này của con viết không tồi, thầy rất coi trọng!”

“Cảm ơn thầy đã khích lệ!” Điền Phức Vi gật đầu nói.

“Được, chuẩn bị thi đấu đi!” Quách Minh an bày.

Lúc này,

Người chủ trị phụ trách vấn đề, cũng chính là một trong số những giám khảo, phó viện trưởng Trần Vĩnh Lượng đi về phía trước, bắt đầu bài diễn thuyết kéo dài hơn mười phút về cuộc thi lần này.

Đợi đến khi mọi người có mặt ở đây sắp ngủ mất thì mới chính thức tuyên bố bài phát biểu kết thúc, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Toàn bộ hội trường lập tức được sắp xếp.

Thành viên của hội học sinh phụ trách mang các tác phẩm thư pháp của các thành viên dự thi tới trước mặt ban giám khảo, người trong ban giám khảo sẽ phụ trách chấm điểm, mỗi ban giám khảo sẽ nắm trong tay mười quyền, tổng số điểm của mười người vừa tròn một trăm điểm.

Mười người có số điểm cao nhất sẽ được tiến vào vòng hai.

Hà Thời Minh vô cùng hứng thú nhìn vào các tác phẩm thư pháp dự thi kia.

Vừa rồi khi nhìn thấy bức thư pháp ‘Việc Nhân Ca’ của Điền Phức Vi, anh còn có hơi chướng mắt, bây giờ nhìn vào các tác phẩm dự thi khác, thật sự chỉ có thể dùng từ thảm không nỡ nhìn để hình dung.

Mấy cái mật mã này cũng gọi là thư pháp?

Mẹ nó những người này có thật sự hiểu thư pháp không?

Là ai có thể viết thành như thế?

Bên trong còn có mấy bức tranh, nhìn bề ngoài trong có vẻ ổn, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết được là do những danh gia thư pháp kia viết ra, tiếc rằng bức tranh lại không có thần!

Nếu so sánh với những người đó, thư pháp của Điền Phức Vi thực sự có lương tâm.

Mặc dù bức thư pháp của Điền Phức Vi có thể có ngoại hình không so được với những bức thư pháp đã vẽ lại kia, nhưng quan trọng là có cảm xúc!

Thư pháp là cái gì?

Thư pháp không phải chỉ là viết ra những nét chữ xinh đẹp, mà quan trọng là viết ra những nét chữ sống động.

Chụp ảnh có thể phô ra ngoại hình của một người, còn thư pháp có thể tiết lộ nội tâm của một người!

Người viết văn xuôi cần một đoạn văn mới có thể biểu đạt nội tâm của bản thân, nhưng người viết thư pháp lại chỉ cần một chữ, thế nên mới nói chữ viết cũng giống như người!

Mà đây cũng chính là sức hấp dẫn của thư pháp, là lý do cơ bản rằng tại sao chữ Hán lại có thể được lưu truyền qua mấy ngàn năm mà không bị mai một!

Ngoại trừ chữ Hán, không còn bất kỳ hình thức ngôn ngữ nào có thể tồn tại lâu như thế!

Nếu thư pháp của Trung Quốc đều là vẽ thẳng lại, vậy nó đã sớm rời khỏi sân khấu lịch sử và biến thành thế giới của những chữ cái!

Hai trăm bài dự thi.

Hơn nữa khi nhận xét, các giám khảo cũng sẽ đưa ra đánh giá của mình đối với các bức thư pháp.

Có một vài tác phẩm thư pháp,

Đoàn giám khảo nói thẳng rằng bị đau đầu, cuối cùng chỉ cho một hoặc hai điểm xem như an ủi.

Khi nói tới Điền Phức Vi.

Mười giám khảo quan sát một lúc, sau đó đều đưa ra con điểm của riêng mình.

Có cao cũng có thấp,

Thầy giáo Quách Minh của Điền Phức Vi cho mười điểm, nhưng phó hiệu trưởng đại học Lâm An là Trần Vĩnh Lượng lại chỉ cho năm điểm, tổng cuối cùng là 86,7.

“Chữ viết không tồi, nhưng vẫn cần phải luyện tập!”

“Đúng vậy, có thể nhìn ra chút thư pháp đấy, nhưng luyện tập quá ít, không đủ lực!”

“....”

Một vài người giám khảo chỉ điểm.

Điền Phức Vi đứng đó, nghiêm túc lắng nghe những lời bình phẩm của bọn họ.

Chỉ là,

Hà Thời Minh khi nghe thấy những lời bình phẩm của bọn họ thì lại nhíu mày.

Mẹ nó lực không đủ?

Những người này đang nói giỡn sao?

Bản thân Điền Phức Vi là một cô gái, điều mà một cô gái muốn chính là trở thành một người phụ nữ có vẻ đẹp thiên quý chung linh.

Hơn nữa bài thơ cô viết cũng là lời oán hận về tình yêu của một người phụ nữ, kết quả những người giám khảo này lại nói là chữ viết không đủ lực?

Chữ như vậy,

Nhưng mới chỉ 86,7 điểm?

Trái lại, những bức thư pháp chép tranh kia đều đạt hơn 90 điểm, cao nhất là một sinh viên nam tới từ học viện Kinh Mậu, lớn liên rất đẹp trai, hình như tên là Viên Tử Thu, người này đạt 97 điểm, gần như toàn bộ giám khảo đều cho trọn điểm, chỉ có Quách Minh là cho tám điểm.

Nhưng điểm số 98 này cao hơn Điền Phức Vi tận mười điểm, điều này khiến Hà Thời Minh nghi ngờ sâu sắc về trình độ của những người họ, không hiểu rốt cuộc họ chấm điểm bằng cách nào.

Sau khi thành tích được công bố, các sinh viên từ đại học Kinh Mậu lập tức hét lên, đặc biệt là các sinh viên nữa.

“Đàn anh Viên thật lợi hại!”

“Ha ha, tớ đã nói anh Tử Thu chắc chắn có thể đè bẹp toàn bộ đại học Lâm Nam mà!”

“Anh Tử Thu giỏi quá!”

“...”

Ngược lại, những người từ đại học Lâm Nam đều vô cùng tức giận nhìn sang bọn họ, nhưng giận mà không dám nói gì.

Dù sao phó viện trưởng của bọn họ cũng đang ngồi ở đó.

Cuối cùng,

Vòng thi đầu tiên kết thúc.

Trong số mười người đứng đầu, bên phía đại học Lâm An có bốn người, đại học Kinh Mậu có sáu người.

Điền Phức Vi 86,7 điểm, đứng ở vị trí thứ tám.

Hà Thời Minh nhìn vẻ mất mát trên mặt Điền Phức Vi, hai mắt dần híp lại.

“Chúng mừng mười người dự thi đã trúng tuyển, tiếp theo sẽ tiến hành trận thi đấu thứ hai, viết tại chỗ! Mời các thí sinh dự thi chuẩn bị sẵn sàng.” Người chu trì Trần Vĩnh Lượng đứng ra nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play