Lưu Danh Thần gật đầu nói: "Đúng đấy! Đã thay đổi ông chủ mới rồi, bây giờ tôi không làm nữa thì chính là đi đón ông chủ mới! Nếu cậu muốn trả tiền thuê chậm thì có thể gặp mặt ông chủ mới để bàn bạc! Còn có thể nói được không thì tự dựa vào bản lĩnh của chính mình rồi!"
"Được! Cảm ơn tổng giám đốc Lưu đã cho tôi cơ hội này!" Chu Á kích động nói, đồng thời tâm trạng cũng không khỏi khẩn trương.
Không biết ông chủ mới này là người như thế nào.
Rất nhanh, hai người đã đến tầng một.
Lưu Danh Thần lập tức nhanh chân chạy ra bên ngoài, Chu Á cũng đuổi theo.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc quản lý trên tầng 3.
Rất nhiều người đang vây xung quanh Hà Thời Minh Và Vương Kiến Ba, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.
"Tổng giám đốc Lưu, Lưu Danh Thần tới!"
Đúng lúc này không biết người nào hô một tiếng.
Mọi người nhất thời quay đầu nhìn lại, ngay sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ đăm chiêu.
Vận khí của hai tên này cũng quá kém rồi!
Dưới tình huống bình thường Lưu Danh Thần vốn sẽ không đến đây.
Không ngờ tới hai người này lại đụng phải Lưu Danh Thần!
Này là có chuyện vui để xem rồi.
Triệu Diễm Mẫn nhìn Lưu Danh Thần, Chu Á đi theo sau Lưu Danh Thần bỗng nhiên hưng phấn gọi: "Chồng, tổng giám đốc Lưu! Hai người này chung vốn mở một công ty tài chính một tỷ hai, còn muốn mở ở trong trung tâm thương mại Long Đằng, anh mau gọi người ném bọn họ ra ngoài đi!"
Lưu Danh Thần vừa mới vọt đến phòng làm việc đã liếc mắt nhìn thấy Hà Thời Minh.
Đang chuẩn chuẩn bị chào hỏi với Hà Thời Minh, thì lại nghe được lời nói của Triệu Diễm Mẫn, sắc mặt lập tức tái xanh đi.
Tuy là ông ta chưa từng nhìn thấy Hà Thời Minh nhưng đã từng xem ảnh của Hà Thời Minh, đến giờ ảnh chụp của anh vẫn còn đặt trên bàn làm việc của ông ta đấy.
Kết quả người phụ nữ Triệu Diễm Mẫn này lại muốn đá văng ông chủ mới của bọn họ ra ngoài là sao?
Con mẹ nó muốn chết thì cũng đừng kéo theo bọn tôi được không?
Ông ta tức giận trừng mắt lườm Triệu Diễm Mẫn, một bước đi thẳng đến trước mặt Hà Thời Minh.
Triệu Diễm Mẫn và những người xung quanh nhìn thấy hành động của Lưu Danh Thần thì nhất thời cười ha hả, cho rằng Lưu Danh Thần sẽ nổi giận với đám người Hà Thời Minh.
Kết quả, sau một phút.
Khiến cho những người có mặt ở đây ngã ngửa.
Chỉ thấy đột nhiên Lưu Danh Thần cúi đầu sâu một cái, cung kính nói: "Xin lỗi ông chủ Hà, là tôi tới muộn, thật sự xin lỗi!"
Nói xong lập tức quay đầu quát lạnh với Chu Á: "Chu Á! Mấy người vậy mà lại muốn ném ông chủ ra ngoài là sao? Mấy người đúng là to gan!"
"Gì cơ?"
Chu Á nghe nói thế nhất thời kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Không chỉ có ông ta, những người xung quanh bao gồm cả Triệu Diễm Mẫn và Vương Kiến Ba đều há hốc mồm, hiện trường đều là âm thanh cằm rớt xuống đất!
Đây....
Con mẹ nó!
Rốt cuộc chuyện này là sao!
Tên này thực sự là ông chủ của cao ốc Long Đằng này sao?
Con mẹ là sự thật sao?
Vương Kiến Ba càng kinh ngạc hơn ai hết.
ĐCM!
Đây là đùa hay thật vậy?
Lời nói vừa rồi của anh không phải là đang làm màu khoác lác sao?
Điên rồi sao!
"Đây... Hai người nhầm rồi! Bọn họ chỉ là sinh viên nông thôn bình thường mà thôi, tại sao có thể là ông chủ của cao ốc Long Đằng được chứ?" Triệu Diễm Mẫn trợn to hai mắt nói.
Lưu Danh Thần híp mắt, trầm giọng nói: "Cô đang hoài nghi trí thông minh của tôi sao? Ông chủ của chúng tôi sao tôi có thể nhận sai được chứ?"
Lúc này Chu Á phản ứng đầu tiên, lập tức vọt đến trước mặt Triệu Diễm Mẫn, trực tiếp vung tay hung hăng tát thẳng lên mặt cô ta.
Bốp!
Một cái tát này trực tiếp tát Triệu Diễm Mẫn ngã sõng xoài trên mặt đất.
"Ngu xuẩn! Ngay cả ông chủ cũng muốn ném ra ngoài! Ăn gan hùm mật gấu sao?" Chu Á tức giận gầm lên.
Giờ khắc này trong lòng Chu Á đã muốn khóc luôn rồi!
Vốn dĩ ông ta còn muốn thừa dịp ông chủ mới lần đầu tiên đến mà mang đến cho ông chủ mới một ấn tượng tốt!
Kết quả con mẹ nó còn chưa nhìn thấy mặt mũi ông chủ mới như thế nào đã thấy người phụ nữ này muốn ném ông chủ mới ra ngoài là sao?
Hố cha cũng không làm cái hố to như thế!
Triệu Diễm Mẫn ngã ngồi trên mặt đất, thoáng cái trên mặt đã nhiều thêm một dấu bàn tay đỏ bừng!
Cô ta bụm mặt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Anh đánh em? Anh vậy mà lại đánh em? Em đã theo anh nhiều năm như vậy rồi anh cũng chưa từng mắng em một lần, vậy mà bây giờ lại đánh em?"
"Cô con mẹ nó chỉ là con đ* bị tôi chơi đùa thôi mà cũng dám đụng đến ông chủ Hà! Ai cho cô cái lá gan đấy hả? Tôi đánh chết cô, cái đồ mù!" Chu Á nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp giơ chân đạp ngã cô ta trên mặt đất.
Tuổi tác của ông ta lớn gấp đôi Triệu Diễm Mẫn!
Năm đó khi ông ta lên đại học Triệu Diễm Mẫn cũng mới được sinh ra mà thôi, nếu không phải ham muốn thân thể ti tiện này của Triệu Diễm Mẫn thì ông ta cũng lười để ý đến người phụ nữ này!
Kết quả người phụ nữ này cũng dám hủy hoại tiền đồ của ông ta!
Trong lòng Chu Á cũng sớm muốn đánh chết cô ta rồi!
Người xung quanh nhìn Chu Á đánh Triệu Diễm Mận không có một ai dám cử động.
Ngay cả suy nghĩ đứng ra giúp đỡ cũng không có!
Sao dám đứng ra chứ?
Những chuyện này đều là Triệu Diễm Mẫn tự chuốc lấy!
Vừa rồi người ở đây đều nhìn thấy Triệu Diễm Mẫn ngăn cản hai người Hà Thời Minh đi vào và buông lời chế nhạo dáng vẻ của bọn họ nữa đấy.
Kết quả ai ngờ đối phương vậy mà lại là ông chủ của cao ốc Long Đằng!
Đây con mẹ nó là tự mình đá vào cục sắt rồi!
Còn có ai cứng đầu tự mình đến tìm ông chủ của thương nghiệp Long Đằng quấy rối chứ?
Ở trước mặt Hà Thời Minh, thở một hơi thôi bọn họ cũng không dám!
Bởi vì chỉ cần một câu nói của Hà Thời Minh cũng có thể khiến bọn họ cút ra khỏi trung tâm thương mại Long Đằng rồi!
Nhất là hai gã bảo vệ càng cúi đầu khom lưng đứng gọn vào một góc như mấy tên thái giám bình thường, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không dám.
Hà Thời Minh lắc đầu, liếc mắt nhìn hai gã bảo vệ hỏi: "Bây giờ lời nói của tôi có tác dụng không?"
"Có tác dụng, có tác dụng ạ!"
Hai tên bảo vệ cúi người cong như cây đỗ, liều mạng gật đầu nói.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cả hai đều hận không thể tự tát hai phát vào cái miệng rộng của mình!
ĐCM nó!
Vừa rồi bọn họ lại muốn ném ông chủ ra ngoài!
Nếu như bọn họ không chết thì đây có thể tính là kỳ tích của bọn họ!
Chỉ là có điều khiến bọn họ không hiểu là, ông chủ của thương nghiệp Long Đằng đây cũng quá trẻ tuổi rồi!
Thậm chí còn trẻ hơn bọn họ, cùng lắm chỉ là một sinh viên mà thôi!
Người như vậy lại là ông chủ lớn bí ẩn của thương nghiệp Long Đằng sao?
Đây cũng quá mức khiến người ta khó hiểu rồi!
Hà Thời Minh thở dài nói: "Thân là một bảo vệ, chức trách của các người là bảo vệ trật tự an ninh chứ không phải đi làm "chó con" liếm chân nịnh bợ người khác! Phải làm cho đúng với nhiệm vụ của mình! Còn nữa, không được để cho người khác làm ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày của trung tâm!"
Nói xong anh liếc mắt nhìn Chu Á và Triệu Diễm Mẫn.
Sau đó anh quay ra nói một tiếng với Vương Kiến Ba: "Đi."
Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc trước anh còn đang nghĩ thầm trong lòng sẽ điều hành tốt công ty này một cách thần không biết quỷ không hay.
Ai ngờ được sẽ gặp phải chuyện này chứ?
Nếu Lưu Danh Thần đã đến thì bọn họ tiếp tục ở trong phòng làm việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tất cả cứ giao lại cho Lưu Danh Thần giải quyết là được.
Hai tên bảo vệ lập tức hiểu ý của anh, đi đến trước mặt Chu Á trầm giọng nói: "Ông chủ Chu, muốn đánh nhau với vợ thì về nhà mà đánh, đừng ảnh hưởng đến hoạt động của trung tâm chúng tôi!"
Chu Á vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi! Ông chủ Hà đâu rồi?"
"Ông chủ Hà đã vào trong rồi!" Một tên bảo vệ trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT