Sau khi Lưu Văn Long đưa Hà Thời Minh về phòng xong, nói lời chào với Hà Thời Minh rồi rời đi.
Chuyện làm bóng đèn ông ta không dám.
Trong phòng, trong chớp mắt chỉ còn lại hai người Hà Thời Minh và Tần Lệ Nhã.
Trên mặt bàn bày hơn mười món ăn, hơn nữa tổng thể đầy đủ mọi màu sắc hương vị, có thể thấy được Lưu Văn Long cũng đã phí hết một phen công phu để chuẩn bị những món ăn này.
“Hà tiên sinh, khó trách anh hẹn tôi tới đây dùng bữa, hóa ra anh là chủ của nơi này sao?” Tần Lệ Nhã bất ngờ hỏi Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh cười khẽ nói: “Khiến chủ tịch Tần chê cười rồi.”
Hai người vô cùng ăn ý không đề cập tới buổi họp lớp vừa rồi Hà Thời Minh gặp phải.
Bởi vì loại chuyện như vậy hoàn toàn không đáng nhắc tới với những người ở tầng lớp của họ.
“Chê cười gì chứ! Đây chính là khách sạn năm sao, cho dù là tập đoàn Tần Thương chúng tôi cũng không dám nói thu mua toàn bộ! Hà tiên sinh, tôi càng ngày càng khó mà hiểu được thân phận của anh.” Tần Lệ Nhã đầy hứng thú nhìn Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh nhếch miệng nói: “Tôi đâu có thân phận gì chứ, tôi chỉ là một học sinh bình thường, thật đấy!”
“Ừ ừ! Tôi tin tưởng anh!”
Vẻ mặt Tần Lệ Nhã nghiêm túc đáp lại, nhưng mà trong nội tâm lại có thêm một câu ‘Tôi có mà tin anh’.
Đối với bản lĩnh dẻo miệng của Hà Thời Minh, có thể nói Tần Lệ Nhã đã được trải nghiệm không chỉ một lần.
Trong miệng tên này căn bản không có một lời nói thật!
Nhưng mà Tần Lệ Nhã cũng không tức giận, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
“Hà tiên sinh, nói như thế, vừa rồi anh đi lên lầu là đi tìm Lưu Văn Long phải không? Còn giấu tôi? Sợ sau này tôi phát hiện tới ăn chùa sao?” Tần Lệ Nhã cười nhẹ hỏi.
Mặt mo của Hà Thời Minh đỏ ửng.
Không phải anh sợ Tần Lệ Nhã ăn chực, nhưng mà đúng là lén đi sau lưng cô.
Từ trước đến nay anh không thích rêu rao cho nên bảo Tần Lệ Nhã chờ anh ở dưới, bản thân đi lên nói một tiếng với Lưu Văn Long là được rồi.
Kết quả, Lưu Văn Long còn tự mình chạy xuống, hơn nữa còn trước mặt Tần Lệ Nhã.
Lần này cho dù mình có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ trong lòng, sau đó nói sang chuyện khác: “Chủ tịch Tần, không phải trước đó cô tìm tôi có việc sao? Chuyện gì vậy?”
Tần Lệ Nhã nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, lập tức thở dài một cái, nói: “Hà tiên sinh, tôi nói lời xin lỗi với anh trước.”
“Hả? Nói lời xin lỗi trước?” Hà Thời Minh không hiểu hỏi lại.
Tần Lệ Nhã trầm mặc một hồi, trả lời: “Trước đó anh gặp phải đám người Trương Thiên Tuấn là bị tôi liên lụy.”
“Cái này tôi biết, nhưng mà việc này không cấu thành ảnh hưởng gì tới tôi.” Hà Thời Minh trả lời.
Đừng nói Trương Thiên Tuấn, bây giờ ngay cả ba của Trương Thiên Tuấn Trương Đức Thục gặp anh cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Ông chủ’.
“Không!”
Tần Lệ Nhã lắc đầu nói: “Anh không biết là người tiết lộ hành tung của anh, chính là thư ký tôi tin tưởng nhất, Triệu Thư!”
“Triệu Thư?” Hà Thời Minh bất ngờ.
Anh từng gặp Triệu Thư.
Lần trước lúc ăn cơm với Tần Lệ Nhã, chính là Triệu Thư đón anh ở bên ngoài.
Hà Thời Minh có cảm giác rất tốt đối với Triệu Thư này.
Tần Lệ Nhã thở dài một tiếng, nói: “Triệu Thư là người gần gũi nhất bên người tôi, nhưng mà bị Tần Thiệu thu mua, trong thế hệ người trẻ tuổi của họ Tần, quyền lực của tôi và Tần Thiệu xem như lớn nhất, nhưng năng lực của Tần Thiệu không bằng tôi nên khắp nơi đều bị tôi đè đầu, lại bắt đầu nghĩ cách đối phó tôi, thậm chí muốn mạng của tôi!”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, hai mắt lập tức híp lại.
Anh đột nhiên nhớ tới một câu.
Ân oán hào môn.
Mình cứu Tần Lệ Nhã, tương đương với việc trở thành kẻ thù của Tần Thiệu, khó trách Tần Thiệu lại tìm người tới đối phó với anh.
Những người này, vì lợi ích thật sự không từ bất cứ thủ đoạn nào mà!
Nhưng mà khiến Hà Thời Minh không ngờ tới là ngay cả thư ký của Tần Lệ Nhã cũng bị Tần Thiệu mua chuộc.
Xem thế lực của Tần Thiệu này cũng không nhỏ.
Ngón tay Hà Thời Minh gõ bàn một cái, hỏi: “Nếu cô đã nói như thế, chắc là tìm được chứng cứ rồi nhỉ? Chuyện như thế này, cô chỉ cần báo lên gia tộc, những người trong gia tộc hẳn là không dễ dàng tha thứ cho loại người như Tần Thiệu tồn tại chứ?”
“Tôi báo rồi!”
Tần Lệ Nhã bất đắc dĩ nói: “Tôi đưa toàn bộ chứng cứ tìm kiếm được đưa tới tay lão gia tử! Sau khi lão gia tử nhìn thấy, mắng chửi Tần Thiệu một trận, xong rồi thôi.”
“Hết rồi?” Hà Thời Minh híp mặt lại.
Ra tay với người cùng dòng họ với mình, hơn nữa còn là chủ tịch tập đoàn, cũng chỉ mắng chửi rồi thôi?
Lão gia tử này cũng cực phẩm quá đi!
“Đúng vậy!”
Tần Lệ Nhã thở dài một tiếng, nói: “Hết rồi! Không chỉ như vậy, vì phòng ngừa tôi báo cảnh sát còn làm hỏng chứng cứ tôi vất vả tìm kiếm, nói đây là việc xấu trong nhà, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài! Chuyện này cứ thế để nó qua đi, ông ấy sẽ phụ trách trừng phạt Tần Thiệu!”
Hà Thời Minh gãi đầu.
Anh cũng không hiểu rõ lắm những ân oán và tranh chấp hào môn này.
Nhưng mà nghe thấy những lời Tần Lệ Nhã nói, Hà Thời Minh đột nhiên nhớ tới một hiện tượng tồn tại phổ biến ở quê.
Anh chần chờ hai giây, hỏi: “Chủ tịch Tần, lão già nhà cô... không phải là trọng nam khinh nữ chứ?”
Tần Lệ Nhã nghe Hà Thời Minh nói vậy, trực tiếp sửng sốt một hồi.
Sau đó, mặt mũi tràn ngập nghi ngờ nói: “Chắc là không đâu? Lão gia tử nói tương lai sau này của tập đoàn Tần Thương dựa vào tôi, hơn nữa còn cho tôi một căn biệt thự, mua một chiếc xe, còn đưa tôi một phần cổ phiếu, đối xử với tôi tốt hơn Tần Thiệu nhiều.”
Hà Thời Minh gãi đầu một cái.
Vậy thì, anh lại không rõ rồi.
Người phạm sai lầm chỉ mắng chửi rồi thôi.
Chuyện này nghe ra sao cảm giác có chút khó hiểu vậy?
“Chỉ có kỳ lạ là...”
Tần Lệ Nhã tiếp tục nói: “Lão gia tử cho chúng tôi một bài kiểm tra, gần đây tập đoàn chúng tôi đang mở rộng nghiệp vụ bên phía thành phố Quý mà nghiệp vụ bên kia toàn bộ đều trong tay một người tên Lưu Thái Lai! Người này bây giờ đang ở Lâm An, ý của lão gia tử là tôi và Tần Thiệu, ai có thể nắm bắt được thì người đó tới làm chủ tịch nơi này!”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, híp hai mắt, nói: “Nói như vậy, lão già nhà các người trừ việc mắng Tần Thiệu ra không chỉ không trừng phạt anh ta, mà còn lấy chức vị chủ tịch trong tay cô ra làm phần thưởng, khiến hai người cạnh tranh sao? Cô phản đối không?”
Chuyện này khiến người ta phải suy nghĩ đấy!
“Phản đối rồi nhưng vô dụng! Ở nhà họ Tần chúng tôi lão gia tử nói một không nói hai, quyết định ông ấy đưa ra không ai có thể thay đổi được!” Tần Lệ Nhã mặt mày ủ rũ nói.
Hà Thời Minh: “...”
Nghe Tần Lệ Nhã nói như vậy, anh thật sự buồn nôn.
Trước kia anh từ nghe nói, hào quang xã hội văn minh không chiếu rõ núi rừng khép kín.
Bây giờ, anh đột nhiên phát hiện, viện lớn hào môn cũng không chiếu vào được!.
||||| Truyện đề cử:
Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
Một nhà họ Tần mà thôi, còn cho mình là vua một cõi sao?
Đế vương nhà họ Tần?
Tần Lệ Nhã thở dài một tiếng nói: “Mấu chốt nhất không phải cái này, mà là Lưu Thái Lai này trước đã quen biết với Tần Thiệu, còn có không ít quan hệ! Mà cái này chính là nguyên nhân hôm nay tôi tìm anh, bởi vì tôi muốn đoạt lấy Lưu Thái Lai từ trong tay Tần Thiệu trên cơ bản là chuyện không thể nào! Nói cách khác, vị trí chủ tịch tập đoàn Tần Thương này, rơi vào tay Tần Thiệu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột!”
Hà Thời Minh đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên một tiếng thông báo tin tức.
Mở ra xem, Hà Thời Minh đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
Là tin tức mới ‘Hệ thống trang đầu Minh Nhật’ tới.
[‘Vợ bị ba tôi ngủ, tôi có nhà rồi!’ Loan truyền điên cuồng vụ án giám đốc công ty xâm phạm tình dục con dâu, con trai biểu ngữ mắng ba! Thời gian: ngày 22 tháng 11]