Ở phía ngoài cung,vào buổi sáng tại kinh thành,một chàng trai ăn mặc trông có vẻ bình dị,hòa vào trong đám đông,trên tay anh là một tấm bản đồ cũ kĩ,theo sau anh có thêm một chàng trai nữa.
Hai người thi thoảng thì thầm nho nhỏ,dần dà có vẻ cảm thấy đi bộ sẽ rất lâu,họ liền lấy tiền và họ di chuyển bằng ngựa,tách mình ra khỏi kinh thành nô nức người qua kẻ lại,đi dọc theo một con đường lớn,đi qua đồng ruộng lúa đã chín vàng,xa xa còn thấy những người nông dân đang gặt lúa.
Mùa màng tốt như thế,đều là nhờ công của các nông dân chăm chỉ,họ làm việc để mưu sinh,để hằng tháng cống nạp vào trong cung,cũng nhờ mẹ thiên nhiên đã ban cho họ một vụ mùa tươi tốt, không bị ảnh hưởng bởi thiên tai lũ lụt.
Đi qua cánh đồng rộng lớn,dừng chân tại một ngôi làng nhỏ,chỉ khoảng hai mươi căn nhà gỗ nhỏ kề nhau,tạo thành một ngôi làng mang theo nét đơn sơ giản dị.
Một người bước xuống ngựa,anh ta đi tới hỏi một người phụ nữ trong làng:
"Cho hỏi bà có biết thầy thuốc Ngỗ Vân không?"
"Biết,ông ấy là thầy thuốc duy nhất trong làng mà,nhưng mà mấy tuần trước,ông ấy đột nhiên lại chuyển nhà của mình lên ngôi nhà nhỏ ở phía trên kia,cũng không xa lắm,chỉ cần đi thẳng là được."Người phụ nữ là một người thân thiện,liền nhiệt tình chỉ đường cho hai người.
"Cảm ơn bà."Anh lịch sự lên tiếng.
Sau đó hai người đi theo một đoạn thẳng như lời người phụ nữ đã nói,quả nhiên là thấy một căn nhà nhỏ giữa một quãng đất hoang vắng.
Cả hai người nhìn nhau,ra hiệu nhớ giữ tập trung,đồng thời đi xuống,cột ngựa hờ hờ vào gốc cây,rồi bước vào bên trong.
"Xin chào thầy thuốc."Một người lên tiếng.
"Hai cậu là..."Ngỗ Vân là một người đàn ông ở tuổi 60,nhưng trông vẫn rất khỏe khoắn,nếu không phải do mái tóc đã rơm rớm những cọng tóc bạc,thì chắc không ai nhận ra.
"Chúng tôi là bà con của một người ở thôn phía trước,hôm nay người bà con của tôi bị bệnh,tôi nghe theo lời bà ấy lên đây để lấy thuốc."Anh ta bịa chuyện,muốn nới lỏng cảnh giác của Ngỗ Vân.
Ngỗ Vân là một người không dễ tin người, nhưng trùng hợp làm sao mà tuần trước,ông ta có xuống khám cho một người phụ nữ cũng bị bệnh,bà ấy cũng nói là có vài người bà con lên đây chơi ở lại nhiều ngày,cho nên Ngỗ Vân dễ dàng tin ngay.
Ông ta đi vào tủ lấy thuốc đem ra.
Người còn lại cũng tiến vào bên trong nhà của Ngỗ Vân,đảo mắt quan sát,căn nhà đơn sơ, còn có thể nói là tồi tàn,nhưng Ngỗ Vân có thể gọi là con người sạch sẽ,không có quá nhiều đồ,đa số đều là tủ thuốc.
Anh ta lấy một bức hình ra,bên trong là ảnh của cung nữ thân cận của Hòa thượng tại.
Anh ta giơ bức hình lên,hỏi Ngỗ Vân:
"Ông có biết đây là ai không?"
"Hả?...Tôi,tôi không biết đây là ai cả."Ngỗ Vân nhìn thấy ảnh của cô ta,liền khựng lại,chột dạ,rồi nhanh chóng bác bỏ.
Nhưng hành động này làm sao qua mắt được hai người,anh ta kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:
"Ông chắc chắn chứ,nếu ông nói dối,tôi không đảm bảo đâu."
"Không....tôi không biết."Ngỗ Vân có chút cáu gắt,tiếp tục ngụy biện.
Lúc này,hai người không còn nhân nhượng nữa,một người tiến lên nhanh chóng khống chế Ngỗ Vân,ép người ông ta xuống dưới bàn.
"Hai người,hai người làm gì đấy?"Ngỗ Vân quát lớn,cảm giác có chút sợ hãi.
... --------END--------...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT