Ngồi đọc một lát,thực chất là hai tiếng đồng hồ,trời từ chiều chiều đã ngả sang một màu tối của buổi tối,không lấy một ánh sao nào, chỉ có mỗi ông trăng cô độc ở đó.

Yên Vi dụi dụi hai con mắt của mình,cô đã đọc gần hết quyển sách này luôn rồi,cảm thấy luật lệ vẫn ổn,chỉ có vài điều thực sự vẫn chưa hợp lí lắm,cô còn ghi ra giấy,để lát nói với hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn Yên Vi ngồi đó ngáp lên ngáp xuống mấy lần,liền gắp tấu chương lại, nhìn cô dịu dàng nói:

"Đi ăn cơm thôi."

"Vâng."Yên Vi đáp.

Bữa tối rất nhanh được dọn lên,hoàng thượng nhìn Yên Vi ăn,không khỏi cảm thán:

"Nàng đúng là,thấy đồ ăn là sáng cả hai con mắt."

"Tại đồ ăn quá ngon."Yên Vi cười đáp.

"Hoàng thượng,tần thiếp lúc nãy có đọc qua quyển luật của nước ta,thấy đa số là ổn rồi, nhưng vẫn có một vài chỗ tần thiếp thấy cần nên điều chỉnh lại,lát tần thiếp đưa cho người xem.À,đúng rồi,nếu rảnh thì chúng ta đi tuần nữa đi,được không?Tần thiếp ở trong cung chán lắm rồi."

"Được,lát trẫm sẽ xem,còn về chuyện đi tuần, không phải lúc nào muốn đi là đi,ta có thể cho nàng đi ra ngoài cung dạo chơi một ngày thỏa thích rồi về,nhưng chỉ giới hạn gần trong thành thôi,không thể đi xa hơn."Hoàng thượng nhìn Yên Vi.

Yên Vi nghe như thế,cũng cảm thấy như vậy là ổn rồi,miễn là được đi ra ngoài tham quan,

xem bách tín và xã hội như thế nào bên ngoài, tiện thể mua một vài thứ hay hay đem về trong cung.

"Vâng."Yên Vi vui vẻ đáp.

"Ngoan."

***

"Nương nương,người sao vậy?"Cung nữ thân cận lên tiếng.

"Sao sao cái gì,ngươi không thấy sao?Dạo này hoàng thượng chẳng đến thăm bổn cung."Mai quý phi bực dọc lên tiếng.

"Hoàng thượng dạo này hầu như toàn bên cạnh hoàng hậu,hoàng hậu rất được sủng ái, cho nên hoàng thượng nhất thời không thể tới thăm người thôi."Cung nữ không biết nên nói như thế nào,chỉ sợ lại làm cho chủ tử không vui.

"Hoàng hậu ngày càng được sủng ái,hoàng thượng còn vì nàng ta mà quên đi bổn cung, thật là không thể tin được.Bổn cung sẽ khiến cho ả ta hối hận."Mai quý phi nhìn ra bên ngoài cửa sổ,giọng nói lạnh lùng chứa đầy thù hận.

Cô ta cũng là một nữ nhân,nhập vào cung tuy ban đầu chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng lâu dần,cô ta cũng đã rung động với người nam nhân này,anh tuấn,và là người đứng đầu cả nước.

"Hoàng thượng dạo gần đây đã quên bổn cung..."Giọng Mai quý phi mang theo một chút nỗi buồn man mác.

"Người đừng buồn,nương nương,người xinh đẹp như vậy,hoàng thượng sẽ không bao giờ quên người."Cung nữ một lòng trung thành với chủ tử,nhanh chóng an ủi.

"Ta không buồn làm sao được,dù sao thì hoàng hậu vốn dĩ ban đầu sủng ái cô ta,còn có cả Thùy phi,giờ đây cũng đều thất sủng,ta không buồn sao được."Mai quý phi lên tiếng,bỗng chốc nhớ lại Thùy phi,con người đó,giờ đây cũng bị lãng quên.

***

Ban đêm.

Hoàng thượng ôm Hên Vi vào trong lòng,nhỏ giọng lên tiếng với cô:

"Trẫm muốn có đích tử."

"Hả...dạ...đích tử?"Yên Vi vốn dĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi đi ngủ.

"Ừm,Yên Vi,trẫm muốn có con với nàng." Hoàng thượng không nhận ra sự khác thường của cô,giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên.

Đầu Yên Vi như muốn nổ tung,đích tử,chẳng phải là có con sao?Cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Mà muốn có con,thì phải...quan hệ nam nữ...

... --------END--------...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play