Ban đêm,Yên Vi nằm kế bên hoàng thượng,an tĩnh đọc sách,đầu tủ có để trầm hương,tạo nên một mùi hương thơm ngát dễ ngủ.
Hoàng thượng nằm kế bên cô,thấy Yên Vi im lặng không nói không cười thì cũng biết là cô đang giận.
Ôm Yên Vi vào lòng,hoàng thượng giọng nói mang theo chút dỗ dành vang lên:
"Vi Vi."
Yên Vi nhìn hoàng thượng,có chút ngỡ ngàng, lát sau thì ngầm hiểu,à thì ra thân chủ này tên là Vi.
"Hoàng thượng có gì muốn nói."Yên Vi để quyển sách qua một bên.
"Trẫm biết,nàng là vẫn còn đang giận trẫm, nhưng trẫm cũng đã sủng hạnh người ta,
không thể để cho người ta ấm ức được,nàng đừng giận nữa."
Yên Vi xoay người,mặt đối mặt với hoàng thượng,nhìn khuôn mặt của người,Yên Vi thầm nghĩ rằng,hoàng thượng mà ở thời hiện đại,chắc sẽ là ảnh đế mất.
Nhan sắc này,làm hoàng thượng thôi thì phí quá.
Nhưng quay trở lại chủ đề chính,Yên Vi nghiêm giọng,nói lên suy nghĩ của mình:
"Tần thiếp quả thực là có giận người,nhưng hoàng thượng à,người không cảm thấy có uẩn khúc gì ở đây sao?Tần thiếp nói người nghe, phường thêu cách nơi người sủng hạnh Hòa thượng tại cũng khá xa,với lại ở thời điểm đó, ai lại cho Hòa thượng tại vào cung của Mai quý phi.Còn nữa,một cung nữ mà vào được cung nữ mà vào được cung của Mai quý phi chẳng phải là quá kì lạ sao...?"
Hoàng thượng nghe một tràn như vậy,không khỏi có chút sững sờ.
"Tần thiếp nói có hơi quá,nhưng tần thiếp không hề có ý nghĩ muốn vu oan cho Mai quý phi,nhưng tần thiếp cũng không tin nàng ta."
Yên Vi ho nhẹ một cái,thanh minh ý kiến của bản thân.
"Trẫm đã hiểu ý của nàng,nhưng bây giờ chuyện cũng đã lỡ,trẫm cũng không muốn truy quá rõ ngọn ngành,nhưng trẫm cũng có nỗi niềm riêng của mình,bên dưới trẫm là quân dân đại thần,cả hàng triệu bách tín là con dân của trẫm,trẫm không thể chỉ chiều lòng nàng mà đắc tội với nhiều người,cho nên trẫm chỉ dung túng cho nàng trong một hạn vi nhất định."
Hoàng thượng đang ôm Yên Vi,cánh tay cũng tăng thêm vài phần lực,người nói:
"Nàng là người mà trẫm yêu nhất."
Hai mắt Yên Vi dao động,lông mi chớp chớp không nén nỗi kinh ngạc.
Yêu nhất?Nhưng tại sao lúc cô xuyên đến đây, người lại ghẻ lạnh với thân chủ này,vậy mà gọi là yêu nhất ư?
"Trẫm biết,nàng chắc đang nghĩ tới những lần bị cấm túc lần trước,những lần trẫm đã tổn thương,buông lời trách móc nàng.Nhưng Vi Vi,là nàng lúc trước đã quá bức ép trẫm, khi nàng vào Thanh Cát cung,trẫm cũng đã suy nghĩ nhiều,nhưng cuối cùng,trẫm vẫn quyết định cho nàng vào đó suy nghĩ lại."
"Đã trễ rồi,ngày mai trẫm còn phải làm nhiều việc,mau ngủ đi."Hoàng thượng vẫn ôm cô thật chặt trong lòng,hai mắt nhắm lại.
Yên Vi nghe hoàng thượng nói xong,trầm mặc không nói lời nào,cô ở trong lòng hoàng thượng,mùi gỗ thoang thoảng bên chóp mũi, cô yên tâm đi vào giấc ngủ.
Tẩm điện cứ thế chìm vào im lặng,Lí công công đứng ở bên ngoài,thấy bên trong hai vị chủ tử đã đi ngủ,anh ta ngáp một cái,liền thay ca với người thân cận hoàng thượng sau anh ta,tên là A Tranh.
"A Tranh,đến ca của ngươi rồi,ta đi nghỉ đây, tạm biệt."
"Tạm biệt Lí công công."A Tranh ngủ một giấc sảng khoái,đứng bắt đầu làm việc của mình.
A Tranh nhỏ tuổi hơn Lí công hai tuổi,cũng làm việc nhanh nhẹn không kém gì,anh ta là họ hàng của Lí công công,khi Lí công công vào cung thì anh ta cũng vào,chăm chỉ làm việc,
bây giờ tuy anh ta còn trẻ nhưng tài sản bên ngoài cung cũng không ít,trong cung thì trên nhiều người.
... --------END--------...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT