Bức chân dung rất nhanh đã được mang tới Thanh Cát cung.
Bông Tuyết nằm yên vị trong tay Yên Vi,hai mắt nó híp híp lại,còn bị lông che mất,chỉ còn lại là một cục trắng trắng mềm mềm đã chìm vào giấc ngủ.
Hoa ba màu thì nằm trên ghế gỗ,liếm liếm cái chân nhỏ.
Yên Vi nhìn bức chân dung vẽ mình ở trên bàn gỗ.
Thật là đẹp!
Yên Vi lòng đầy cảm thán,mỗi khi cô nhìn vào trong gương,đều tự nhủ trong lòng sao mà vị nguyên chủ này đẹp quá vậy,mặc dù trong thế giới lúc trước,Yên Vi cũng được coi là mĩ nhan, nhưng gương mặt của nguyên chủ này,còn đẹp hơn cô gấp mười lần.
Giờ đây,vẽ người trong tranh,thật là tinh tế làm sao,nét vẽ cũng thực,Yên Vi ở đời trước chưa bao giờ có thời gian đi vẽ chân dung,với lại cô cũng nghĩ,vẽ chân dung không có gì thú vị, nên ít khi nghĩ tới,nhưng giờ đây,lại được tặng một bức chân dung,trong lòng có nhiều cảm xúc khó tả thành lời.
Yên Vi tự hỏi bản thân cô liệu có thể vẽ đẹp như vậy không?
Chắc là không rồi,Yên Vi không thích vẽ lắm, cùng lắm là nhìn thuận mắt một chút,chứ đẹp thì không có.
Hàn Thu đứng đằng sau,nhận lấy trà nóng từ Lệ Chi,cẩn thận đặt lên bàn,giọng nói lảnh lót vang lên:
"Nương nương,người nhìn xem,có phải hoàng thượng vẽ rất đẹp phải không,người cũng nên tiếp nhận tâm ý của hoàng thượng,tha lỗi cho hoàng thượng."
Nghe Hàn Thu nói xong,Yên Vi trầm ngâm không nói,cô vuốt vuốt Bông Tuyết đánh thức nó,nhẹ nhàng xin lỗi rồi thả Bông Tuyết xuống.
Bông Tuyết vừa được thả xuống,Lệ Chi đã tiến tới,bế nó lên đặt vào chỗ ngủ của nó.
Cô uống một ngụm trà nóng rồi hắng giọng:
"Cứ treo lên đấy đi."
Cô chỉ vào một góc tường vẫn còn trống,độ rộng của góc tường ấy cũng vừa vặn với bức chân dung.
Nhưng nói xong,Yên Vi lại tiếp tục suy nghĩ,dù sao thì,Hàn Thu nói cũng đúng thật,không nên giận quá lâu,vì giận quá lâu,mất công lại phản tác dụng.
Vì thế,cô đồng ý tha lỗi cho hoàng thượng.
Nhưng mà,Yên Vi không thích đi đến Tẩm điện rồi lại nói chuyện lấy lòng hoàng thượng như các phi tần thường làm.
Mà cô nghĩ,tài lẻ của mình là làm bếp,nấu ăn,
vậy thì cứ lấy đồ ăn làm quà xin lỗi vậy.
Yên Vi suy nghĩ,quyết định làm món bánh trôi bí đỏ mà cô đã từng làm cùng với trà táo đỏ* để hoàng thượng có thể ngủ ngon hơn.
*Trà táo đỏ:là một loại trà có rất nhiều công dụng như:ngừa nguy cơ mắc bệnh ung thư,giúp ngủ ngon,tốt cho dạ dày và tim mạch,...
Nghĩ xong,Yên Vi liền cười cười rồi lấy sổ ra,ghi vài chữ vào trong đó,nhưng ghi được lại không biết dừng lại,cứ thế ghi thoăn thoắt vài ba trang giấy Tuyên Thành*.
*Giấy Tuyên Thành:là loại giấy chuyên dùng đề vẽ và viết,trong một chương nào trước đó đã có nhắc đến nhưng mình giải thích không kĩ,nay mình giải thích lại.
Hàn Hu và Lệ Chi người cầm búa,người cầm tranh,gõ nhẹ vài cái vào tường gỗ,rồi treo bức tranh lên.
Song,hai người đều đứng ở cửa ngoài,không quá gần cũng không quá xa Yên Vi.
Nương nương của bọn họ đang làm gì mà viết vời nhiều vậy chứ?
***
Mai quý phi ngồi trên ghế,tay chơi đàn tì bà, từng âm thanh trong trẻo do bàn tay mảnh mai và dây dàn tạo nên,làm nên một khung cảnh tuyệt đẹp giữa trời đêm tĩnh mịch.
Nô tì thân cận từ phía sau bước đến,giọng nói cẩn trọng vang lên:
"Nương nương,cũng đã trễ rồi,nên đi ngủ thôi."
"Ha,đi ngủ?Bổn cung còn phải ngồi chép Kinh phật,lấy thời gian đâu ra mà đi ngủ?"Mai quý phi để cây đàn tì bà qua ghế bên cạnh,giọng nói giễu cợt.
Hoàng thượng hai ngày trước đột nhiên phạt bổ cung chép hết quyển Kinh Phật mấy trăm trang, làm cho Mai quý phi tức muốn chết,nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tuân theo.
Giờ đây trong lòng đầy oán hận,lại nghe tin được hoàng thượng đi xin lỗi hoàng hậu,Mai quý phi cũng tự hiểu,trong lòng nổi nhiều dã tâm.
... --------END--------...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT