Về đến hoàng cung thì đã là rạng sáng,Yên Vi mơ màng tỉnh giấc,cô ngồi thẳng người dậy, vươn vai nhìn xung quanh.
Hoàng thượng nhắm chặt mắt,lông mày hơi nhíu lại.
Yên Vi tự nhận thức được rằng hoàng thượng đã không có được một giấc ngủ ngon cho nên cô ngồi yên lặng trong quãng đường còn lại.
Đến tẩm điện,hoàng thượng vừa vào đã muốn nghỉ ngơi thêm.Vì thế,Yên Vi quay trở lại Thanh Cát cung của mình.
Khi quay trở về,ngoài cửa cung đã có một cái kiệu nữa,chứng tỏ bên trong có vị phi tần nào đó.
Yên Vi bước vào bên trong,là Mai Quý Phi.Mai Quý Phi nhìn thấy cô,liền hành lễ:
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Mau miễn lễ."Cô nói,song vẫn không nhanh không chậm ngồi lên trên ghế.
"Không biết Mai Quý Phi đến tìm bổn cung từ sáng sớm không biết là có chuyện gì không?"Cô lên tiếng.
"Tần thiếp chỉ tiện đi dạo,lại nhớ đến chuyện bổng lộc của các cung nhân trong cung,cho nên tiện thể đến đây."Mai Quý Phi đáp,trên tay cầm li trà sứ vẫn còn hơi âm ấm.
"Bổng lộc của nô tài thì phải như nhau,muội nên quản nghiêm chặt chẽ,đừng để người nào đó ăn không ăn lời một đồng nào trong cung."Nói đến chuyện tiền bạc,cần phải đặc biệt công tư phân minh.
"Dạ,tần thiếp đã nhớ."
"À,lần trước bổn cung và hoàng thượng đi du ngoạn,đã mua được rất nhiều đồ.Lát nữa muội giúp ta phân chia những món đồ đó đều ra cho các phi tần,ta đều đã ghi rõ tên từng món một dành cho mỗi vị phi tần.Chỉ cần nhờ người mang đến cung là được."
"Dạ,tần thiếp đã nhớ."
"Vậy thì phiền muội."
Hai người trò chuyện thêm được một lúc thì Mai Quý Phi xin phép rời đi.
***
Thoáng chốc trời đã chuyển sắc tối.
Yên Vi ngồi trong Thanh Cát cung nhàn nhã đọc sách.
Cát Mạn cung.
Toàn bộ Cát Mạn cung bây giờ đều là tiếng nhạc du dương từ cây đàn tì bà của Mai Quý Phi.
Mai Quý Phi xuất thân là gia đình có học thức, xinh đẹp mĩ miều,lời nói nhẹ nhàng như những giọt nước làm lay động lòng người.
Lúc đầu khi hoàng thượng mới đăng cơ đã kết nạp Mai Quý Phi,cho cô ấy hẳn chức vị Tần phi.
Từ điều đó đã đủ cho thấy Mai Quý Phi quan trọng trong lòng hoàng thượng như thế nào.
Nhưng mà con người mà,cũng phải có dã tâm.
Không ai có thể biết được tâm cơ của Mai Quý Phi lớn như thế nào.
Hoàng thượng tay cầm tách trà,hai mắt nhắm nghiền thưởng thức tiếng đàn tì bà của Mai Quý Phi.
Đôi tay của Mai Quý Phi thon thả,trắng bóc rất xinh đẹp.Những ngón tay thoăn thoắt gảy những dây đàn tạo ra những giai điệu cực kì hay.
"Hay lắm!"Hoàng thương lên tiếng.
"Tần thiếp chẳng qua biết chút tài mọn nhỏ bé này,cũng mong hoàng thượng không chê tần thiếp."
"Nàng quá khiêm tốn rồi."
"Hoàng thượng,hay là chúng ta đi dạo đi,bây giờ trời tối,không khí buổi tối mát mẻ,rất thích hợp để đi dạo."Mai Quý Phi cẩn thận đặt cây đàn tì bà sang một bên,bước gần lại về phía hoàng thượng.
"Cũng được,chúng ta đi về phía khuôn viên gần chỗ hoàng hậu đi,sẵn tiện chúng ta có thể vào thăm người."Hoàng thượng lên tiếng.
"Dạ."Mai Quý Phi cẩn trọng đáp,nhưng trong một khắc hoàng thương không chú ý,ánh mắt ấy đã lóe lên một tia không cam lòng nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hai người đi dạo qua khuôn viên gần Thanh Cát cung rồi dừng chân tại đó.
Yên Vi nhìn thấy hoàng thượng,theo sau là Mai Quý Phi,cô không nhanh không chậm đặt quyển sách lên trên bàn trà,từ từ bước lại gần chỗ hoàng thượng vừa mới ngồi:
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng."
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Yên Vi ngồi xuống.Cô lên tiếng trước:
"Hai người tự dưng lại dừng chân nơi đây?"
"Nhớ nàng."Hoàng thương bá đạo nói.
Ai da?Biết đáp làm sao đây?
"Tần thiếp và hoàng thượng đi dạo gần đây cho nên ghé đến cung của người dừng chân."Mai Quý Phi cười nói.
"À..."Yên Vi cười trừ.
Sau đó cuộc nói chuyện giữa ba người cũng khá vui vẻ.Sau đó,hoàng thượng đã ngủ cùng với Yên Vi,còn Mai Quý Phi chỉ đành một mình đi về.
...--------END--------...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT